Vương Vũ Linh vốn đang ôm đầy một bụng tức giận, không nhịn được,
liền bù lu bù loa, dốc hết tâm sự cho Đàm Tĩnh nghe. Hóa ra dạo này cô và
Lương Nguyên An đều bận tìm cửa hàng thích hợp, nhưng xem đi xem lại,
các cửa hàng tốt một chút thì đều đắt, mà rẻ thì lại ở khu hẻo lánh.
“Cậu bảo tiệm bánh ga tô, đương nhiên phải mở ở chỗ đông người,
không thì ai mà đến mua bánh chứ! Thế mà Lương Nguyên An cứ chê tiền
thuê quá đắt, cậu bảo chỗ không đắt, heo hút đến nỗi chim không buồn đẻ
trứng, làm sao có người đến mua được? Tớ bèn bảo chúng mình cứ đi
mượn tiền trả tiền thuê cửa hàng trước đã, những chuyện khác từ từ rồi tính.
Thế là anh ta lập tức nổi giận, nói không có chỗ nào để vay cả, sợ tớ kêu
anh ta về nhà xin tiền.”
Nói đi nói lại, hóa ra là cãi nhau về chuyện này. Vương Vũ Linh ấm ức
kể: “Tớ ra ngoài làm thuê bao nhiêu năm nay, để dành được bốn vạn tệ, đã
đem hết ra rồi, còn anh ta thì sao, trong túi có mỗi hơn một vạn tệ, năm
ngoài lúc về nhà, đưa cho gia đình ba vạn, năm kia nghe nói cũng đưa hai
vạn, bây giờ chuyện cấp bách thế này, anh ta còn nhất định không chịu về
nhà lấy tiền. Nếu không tìm được cửa hàng, rề rà thêm một thời gian nữa là
hết hè, còn phải trang trí lại nội thất, chờ đến lúc mở được cửa hàng thì đã
qua vụ Tết từ lâu rồi. Đàm Tĩnh, con người anh ta đúng là không thể đồng
cam cộng khổ được, không chịu gánh tí trách nhiệm nào cả.”
Đàm Tĩnh nhẹ nhàng an ủi cô: “Chuyện chưa tệ như cậu nghĩ đâu, hơn
nữa năm ngoái em gái anh ấy vừa mới kết hôn, chắc tiêu hết tiền rồi cũng
nên, cậu cứ ép anh ấy đi vay tiền cũng không phải là cách. Thế này vậy,
chúng mình gọi anh ấy ra ăn cơm đã, mọi người vừa ăn cơm vừa nghĩ
cách.”
“Còn lâu tớ mới gọi điện cho anh ta, nếu gọi thì cậu đi mà gọi.”
“Được rồi, tớ gọi.”
Vương Vũ Linh lại lườm cô một cái: “Vừa mua được di động mới, thích
thể hiện quá nhỉ!”