NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 194

nữa không? Hôm nay tôi xin nghỉ để qua đây, nếu đổi sang ngày khác, e
rằng khó mà xin nghỉ được lần nữa.”

Từ bao giờ, cách xưng hô của cô lại chuyển từ “anh” sang “bác sĩ” vậy?

Trong lòng anh chỉ có một nỗi buồn vô bờ bến, vừa nãy lúc còn ở nghĩa
trang anh còn hạ quyết tâm quên đi tất cả những gì trong quá khứ, bắt đầu
lại từ đầu. Ấy vậy mà chỉ mới vừa chốc lát, cô lại bước vào cuộc đời anh, số
mệnh dường như cố tình làm anh đau đớn.

Anh quyết định một nhát dứt điểm, giải quyết nhanh cho xong chuyện

này, để mau mau chấm dứt tiếp xúc với cô, bèn nói: “Hôm nay tôi sẽ trực
đêm ở bệnh viện, bây giờ cô vẫn ở bệnh viên à? Thế thì ở làm việc chờ tôi
một lát.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Cô khách sáo và cẩn trọng như tất cả những phụ

huynh bệnh nhân khác, nghe ngữ khí giống như là sợ đắc tội anh vậy.

Từ ngoại thành chạy về đến thành phố thì trời cũng đã tối, không kịp ăn

tối, anh đi thẳng đến phòng trực, làm xong hết một đống thủ tục, anh mới
nhìn thấy Đàm Tĩnh đang đứng chờ ở hành lang.

Anh không muốn nhìn cô thêm chút nào nữa, chỉ nói: “Vào trong này

nói chuyện.”

Đàm Tĩnh lôi ra một tờ giấy, bên trong ghi chi chít những thuật ngữ y

học mà cô không hiểu, cô hỏi cặn kẽ anh ấy ý nghĩa từng từ một như một cô
trò nhỏ hỏi thấy giáo. Nhiếp Vũ Thịnh bỗng thấy mơ màng, có lẽ vì bóng
đèn đỏ trong phòng trực sáng quá, khiến anh nhớ lại thời học cấp ba., Đàm
Tĩnh có một đề toán không biết giải, bèn thỉnh giáo một cậu bạn trai cùng
lớp, sau khi anh bắt gặp, ngày nào anh cũng túm lấy cô giảng bài tập. Hồi
đó dưới bóng đèn đỏ, anh đã giảng cho cô hết bài toán khó này đến bài toán
khó khác, chuyện đã từng ấy năm vậy mà vẫn rõ ràng như vừa mới hôm
qua.

“Đã hiểu chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.