NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 193

bằng với vợ tương lai của con. Nghe lời bố nhé, con trai, hãy quên con bé
đó đi, chuyện ngày xưa đã qua từ lâu rồi.”

Đúng vậy, chuyện ngày xưa đã qua từ lâu rồi, dù anh day dứt mãi khôn

nguôi, cũng chỉ khiến mình buồn thêm mà thôi. Nhiếp Vũ Thịnh trầm lặng
nhìn gió lùa qua mấy cây tùng mọc giữa nhưng tấm bia mộ, mấy hàng cây
rung rinh trong gió, như một hàng vệ binh chỉnh tề, bảo vệ nơi an nghỉ yên
tĩnh này.

Dù đổi ca với đồng nghiệp nên sau khi rời nghĩa trang, anh không về

cùng xe với ông Nhiếp Đông Viễn. Nhìn ông đi về phía chiến Mercedes,
Nhiếp Vũ Thịnh thấy bóng bố vừa già vừa mệt mỏi. Có lẽ vì nhưng lời vừa
rồi của bố, cũng có lẽ vì báo cáo sinh thiết còn đang chờ kết quả đó, khiến
anh cảm thấy vừa bất lực vừa thương cảm.

Trên đường lái xe về, di động của anh đổ chuông, là một số điện thoại

lạ, Nhiếp Vũ Thịnh không nghe, nhưng lại nghĩ có thể là một bệnh nhân
nào đó, nên lại nghe máy: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”

Đầu dây bên kia mãi không có tiếng đáp, anh cứ tưởng người ta gọi

nhầm số, đang định tắt máy thì bỗng nghe thấy tiếng nói ngập ngừng: “Bác
sĩ Nhiếp...”

Anh ngây người, không ngờ lại là Đàm Tĩnh, cô có vẻ rất sợ anh tắt

điện thoại, vội vàng nói: “Bác sĩ nói chiều nay có thể đến phòng làm việc
của bác sĩ, nhưng y tá nói bác sĩ đổi ca với người khác...”

Chiều nay, anh đã hẹn với Đàm Tĩnh nói chuyện về phương án tài trợ

chết tiệt đó, nhưng ông Nhiếp Đông Viễn bỗng nhiên bị bệnh khiến lòng
anh rối cả lên, bèn nhận lời cùng bố đi xem mộ, quên mất chuyện này.

“Xin lỗi, tôi quên mất.”

Giọng anh lạnh lùng mà lịch sự, Đàm Tĩnh cũng không chắc liệu có

phải anh cố tình né tránh mình hay không, nhưng chuyện đã đến nước này,
bí quá đành hóa liều mà thôi. Cô hỏi: “Thế hôm nay bác sĩ có đến bệnh viện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.