“Bố đã sống đến từng này tuổi rồi, mấy trò đó của các cậu làm sao qua
mắt được bố? Lấy máu? Lấy máu có ai lấy ở bụng không? Đấy rõ ràng là
xét nghiệm sinh thiết! Không cần phải giấu bố, nói đi xem nào, là gan hay
mật?”
“Ngày mai mới có kết quả.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Đợi có kết quả rồi
tính sau.”
Ông Nhiếp Đông Viễn im lặng một lát mới nói: “Bố cũng chẳng trông
mong gì con sẽ về công ty, tiếp quản công việc của bố. Con cháu khắc có
phúc của con cháu, ngày bé bố sống khổ cực quá, trong nhà có bảy, tám anh
em, đến khoai lang cũng không có mà ăn. Vì thế hồi còn trẻ bố lao vào
kiếm tiền, cứ nghĩ rằng có tiền rồi mới có thể tạo điều kiện tốt cho con cái,
khiến cho con được hạnh phúc. Kết quả thì sao, công việc quá bận rộn,
thành ra lại không chăm sóc được cho con. Bố biết thực ra trong lòng con
rất hận bố, đến tuổi này, bố cũng nghĩ thông rồi. Con muốn làm gì thì cứ
làm, nhưng chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, con không cần phải giận bố
như thế, đến bạn gái cũng không chịu kiếm lấy một cô. Bố mà chết đi để lại
con một mình thui thủi, thì xuống dưới suối vàng, bố làm sao mà ăn nói với
mẹ con đây?”
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng bóp bóp chai nước đến nỗi méo cả chai lúc nào
không hay.
“Con bé Đàm Tĩnh đó cho dù có ngàn cái tốt, vạn cái tốt....”
“Con chẳng thấy cô ta có gì tốt.” Nhiếp Vũ Thịnh ngắt lời ông, “Bố
không cần phải nói nữa, con sẽ kiếm một cô bạn gái.”
“Cứ nhắc đến con bé đó là con không vui, con đừng tưởng rằng chuyện
ngày xưa bố không biết tí gì, con không chịu quên chuyện quá khứ thì cho
dù có tìm một cô gái để kết hôn, cũng không thể lâu dài được. Con cũng
không cần phải vì mấy lời này của bố mà vơ đại một cô để kết hôn. Bố hy
vọng con được hạnh phúc, chứ không phải vì chiều lòng bố mà tùy tiện với
hôn nhân của mình. Như vậy không công đối với con, mà cũng không công