Thực lòng Nhiếp Vũ Thịnh không muốn đi lắm, vì thế anh nói: “Ngày
mai con có ca phẫu thuật rất quan trọng.”
“Bố muốn đi thăm mộ mẹ con. Nghĩa trang gọi điện đến, nói là có một
lô mộ đẹp mới, bố muốn đổi chỗ cho mẹ con, bây giờ mộ cũng giống như
nhà đất ở trung tâm thành phố, vị trí tốt càng ngày càng ít, lần này chọn
luôn mộ đôi, đợi khi bố chết, chôn luôn cùng chỗ với mẹ con.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngước lên nhìn bố, trên bàn ăn có treo một chiếc đèn,
đèn treo hơi thấp, soi rất rõ mái tóc bạc của ông, khắc sâu thêm những nếp
nhãn hằn trên trán, còn cả mí mắt đã bắt đầu sụp xuống, suy cho cùng, ông
đã gần sáu mươi tuổi, dù không cam tâm đi nữa thì cũng già rồi.
Nhiếp Vũ Thịnh không nói câu nào, chỉ lấy thìa sứ khuấy đi khuấy lại
bát canh gà.
Chuyển mộ là một chuyện lớn. Ngay sáng sớm hôm sau, ông Nhiếp
Đông Viễn đem theo thầy phong thủy và Nhiếp Vũ Thịnh cùng đi xem mộ.
Hai năm trở lại đây, nghĩa trang mở rộng rất nhanh, năm nào Nhiếp Vũ
Thịnh cũng đến tảo mộ cho mẹ vào dịp tết Thanh minh, nên anh dẫn đầu
đoàn, chẳng mấy chốc đã tìm thấy bia mộ của mẹ. Năm xưa, ngôi mộ này
đã được coi là hoành tráng lắm rồi, vậy mà bây giờ bị lăn vào giữa đám bia
to bia nhỏ các loại, trở nên rất tầm thường.
Ông Nhiếp Đông Viễn mắc chứng huyết áp cao, mới leo núi một đoạn
ngắn mà đã thở không ra hơi. Ông gạt chai nước suối mà Thư ký đưa sang
một bên, đặt bó hoa lên trước bia mộ vợ rồi nhìn sang con trai: “Không cho
đốt tiền vàng, cũng không cho thắp hương nữa, thôi lạy mẹ con mấy lạy
vậy.”
Nhiếp Vũ Thịn im lặng cúi đầu vái mẹ ba vái. Vái xong, anh đứng thẳng
người nhìn hình người đàn bà trên tấm bia, bà đang âu yếm nhìn con trai
chăm chú, khóe môi hơi nhếch lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể
gọi anh hai tiếng “Tiểu Thịnh”.