“Vậy theo chúng tôi vào viện đi, xem ra anh ta bị xuất huyết dạ dày rồi,
chắc chắn phải nhập viện.”
Lên xe cấp cứu, Đàm Tĩnh mới sực nhớ ra mình phải báo cáo cho cấp
trên, nhưng có thể gọi cho ai đây? Cấp trên của cô là Thịnh Phương Đình,
cấp trên của Thịnh Phương Đình chính là Phó tổng giám đốc rồi. Tuy trong
danh bạ có số của Phó tổng giám đốc, nhưng cô không rõ có nên kinh động
tới ông ta không. Cô lập tức nhớ lại lời dặn dò của Lily lúc mới vào công ty,
cô ấy nói những việc như sinh lão bệnh tử, huấn luyện, thăng chức, sát hạch
đều cho HR quản lý, vì thế HR là bộ phận vô cũng quan trọng.
Giờ Giám đốc Thịnh xảy ra chuyện, bản thân cô lại không có cách nào
liên lạc với người nhà anh ta, bèn mở danh bạn gọi cho giám đốc Nhân sự,
Thư Cầm.
Thư Cầm đang ăn cơm cùng Nhiếp Vũ Thịnh. Từ sau khi Nhiếp Vũ
Thịnh đề nghị và cô đồng ý qua lại với anh, hai người bắt đầu ăn cơm tối
cùng nhau. Phần lớn là do Nhiếp Vũ Thịnh đi chợ, cô đến à anh làm cơm.
Vì nếu Nhiếp Vũ Thịnh làm ca sáng thì sẽ về sớm hơn cô, nên có thời gian
đi chợ, mà cô thật sự đã ngấy đến tận cổ những quán ăn ngoài, thích tự nấu
cơm ăn, có điều bình thường nấu xong bữa cơm cũng chỉ thui thủi ăn một
mình, vô cùng buồn chán, giờ có Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ăn khá nhiều,
khiến Thư Cầm hào hứng hẳn lên, thế nên hình thức này kéo dài liên tục
mấy ngày liền. Nhiếp Vũ Thịnh thích tĩnh chứ không thích động, có lúc mổ
xong anh cũng lười chẳng buồn nói năng gì. Huống hồ bây giờ ông Nhiếp
Đông Viễn đang nằm viện, hằng ngày ngoài lúc làm việc, anh phải chăm
sóc bố. Vì thế anh thấy kiểu gặp gỡ này cũng chẳng có gì không tốt. Tuy
như vậy không thể coi là hẹn hò nhưng ngoài Đàm Tĩnh ra anh cũng chưa
từng có người bạn gái nào khác. Anh biết hẹn hò thì nên tặng hoa, đi xem
phim, đi dạo ngắm sao, nhưng anh không làm được những chuyện đó với
Thư Cầm. Hai người đã quá hiểu nhau, chưa kết hôn mà cứ như đôi vợ
chồng già vậy, xong việc liền về nhà ăn cơm.