còn nợ em một món ân tình, mau gọi cho đồng nghiệp của anh, tìm một bác
sĩ tốt cho đồng nghiệp em đi. Giờ em là bạn gái anh, anh phải lo điều bạn
gái lo, nghĩ điều bạn gái nghĩ chứ!”
Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ ngợi, rồi gọi cho phòng Cấp cứu hỏi xem ai trực
ban, sau đó lại gọi cho chuyên gia dạ dày, một Phó chủ nhiệm vô cùng nể
mặt anh, lập tức đồng ý đến bệnh viện ngay, xem tình hình bệnh nhân rồi
quyết định phương án điều trị.
Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh trước nay chưa bao giờ nợ ân tình của đồng
nghiệp, vì em mà đã nợ hai lần rồi đấy.”
“Vậy em lấy thân đền đáp anh là được rồi.” Thư Cầm đùa, rồi gọi cho
Đàm Tĩnh bảo cô chuyển viện.
“Helen à, tôi Thư Cầm đây, tôi đã liên hệ với phòng Cấp cứu của bệnh
viện Phổ Nhân rồi. Đúng, bệnh viện Phổ Nhân, cô mau cho xe cấp cứu đến
đó đi. Không sao, bọn tôi làm thủ tục chuyển viện rồi… Đúng, chuyển viện.
Có Chủ nhiệm Lưu sẽ đợi mọi người, ông ấy là chuyên gia về các bệnh dạ
dày, những chuyện còn lại cứ để cho ông ấy. Tôi sẽ tới đó nộp tiền đặt cọc
ngay…”
Thư Cầm gác máy, quay sang nói với Nhiếp Vũ Thịnh: “Đi nào, đến
bệnh viện. Đích thân anh đến nói chuyện với Chủ nhiệm Lưu, nhất định ông
ấy sẽ quan tâm hơn.”
“Chủ nhiệm Lưu kỹ thuật rất giỏi, huống hồ xuất huyết dạ dày thường
không cần phẫu thuật. Dù có phải mổ chăng nữa chỉ là tiểu phẫu thôi…”
“Với anh thì làm gì có đại phẫu. Anh đã giúp thì giúp cho trót, cùng em
đến bệnh viện đi! Giờ em là bạn gái của anh, em có việc anh cũng phải chờ
em đi chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói được gì, mỗi khi Thư Cầm lôi ra câu “em là
bạn gái của anh”, anh lại cứng họng, đành làm theo yêu cầu của cô.