NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 227

cô có thể nói chuyện vui vẻ với bất cứ ai. Nói chuyện với bác sĩ Thường
mấy câu, cô đã biết anh ta là bác sĩ khoa Tiêu hóa, hôm nay trực ca đêm.

“Bác sĩ Thường, chúng tôi còn một đồng nghiệp nữa, cô ấy đâu rồi?”

“Bác sĩ Từ đang nói chuyện với cô ấy trước khi làm phẫu thuật, cô ấy

sống chết không chịu ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, phải đợi cô đến
mới ký, cô ấy nói không thể gánh được trách nhiệm này. Vẫn đang ngồi
trong văn phòng ấy.”

“Vậy tôi đi ký.” Thư Cầm nói, “Đòng nghiệp tôi không còn người nhà ở

trong nước, tôi là chủ quản Nhân sự của công ty, tôi ký thay anh ấy được
chứ?”

“Đương nhiên là được.” Bác sĩ Thường nói, “Để tôi dẫn mọi người đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh vừa bước vào văn phòng liền trông thấy Đàm Tĩnh,

những âm thanh hỗn tạp trong khu cấp cứu, ánh đèn nhấp nháy của xe cứu
thương bên ngoài cửa sổ, mọi hình ảnh và ánh sáng phía sau càng làm nổi
bật dáng dấp của cô. Cô ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, ánh đèn chiếu
khiến bóng cô đổ dài trên tường, cô đơn vời vợi.

Nghe Thư Cầm gọi: “Helen.” Đàm Tĩnh ngoảnh lại, nhìn thấy Nhiếp Vũ

Thịnh, cô hơi giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy, cụp mắt che
giấu cảm xúc.

Thư Cầm nói: “Việc ở đây cứ giao cho tôi, cô về nghỉ ngơi đi, con còn

đợi ở nhà.”

Đàm Tĩnh nói nhỏ: “Cảm ơn chị, Giám đốc Thư.”

“Đâu có, tôi phải cảm ơn cô mới phải. Bao giờ Giám đốc Thịnh phẫu

thuật xong tôi sẽ cho anh ấy biết là cô đã cứu anh ấy.”

“Đâu có, tôi chỉ vừa hay làm thêm giờ thôi.”

Thư Cầm mỉm cười: “Vậy về nhà sớm đi, đi đường cẩn thận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.