suất trứng xốt cà chua. Này, Đàm Tĩnh, sao anh ta biết tớ muốn mua trứng
xốt cà chua? Lúc chán ăn, cậu chỉ nuốt được có trứng xốt cà chua, cậu nói
xem có phải anh ta rất thần kỳ không? Ngay cả việc tớ muốn mua gì anh ta
cũng biết…”
Đàm Tĩnh làm như không nghe, chỉ cầm đũa lùa cơm vào miệng, ăn mà
chẳng thấy vị gì. Bên cạnh, Vương Vũ Linh vẫn thao thao nói chuyện gì đó.
Anh vẫn nhớ mỗi khi gặp chuyện, cô chỉ ăn được mỗi trứng xốt cà chua,
thói quen này là do mẹ cô tạo nên. Hồi nhỏ mỗi khi cô ốm, mẹ lại làm trứng
xốt cà chua trộn với cơm, ăn hơi chua chua, dễ nuốt. Về sau mỗi khi không
ngon miệng, chẳng ăn được gì, cô chỉ có thể ăn trứng xốt cà chua. Dạo
mang thai cô bị nghén rất nặng, mấy tháng cuối hay bị nôn, nôn rồi ăn, ăn
rồi lại nôn, bữa nào cũng trứng xốt cà chua.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cuối cùng Vương Vũ Linh cũng nhận ra cô đang
thất thần.
“Không có gì, tớ chẳng ăn nổi nữa đâu, chỉ mm Bình Bình một cái
thôi.”
“Cậu đừng lo quá! Giờ đã nằm viện rồi, giám đốc lại cho cậu vay
tiền…”
“Phí phẫu thuật vẫn chưa biết đào đâu ra…” Đàm Tĩnh chau mày, cô
thở dài chua xót: “Có lúc tớ nghĩ, đưa nó đến thế giới này rốt cuộc là đúng
hay sai?”
“Phỉ phui cái mồm, cậu đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Bệnh của Bình
Bình không phải do cậu, có ai không mong con cái mình sống yên bình
chứ…”
Vì thế cô mới đặt tên con là Bình, Bình trong bình an. Thằng bé vừa
sinh ra đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, nên tâm nguyện lớn nhât,
cũng như duy nhất của cô, là mong sao con lớn lên một cách bình yên.