Thư Cầm cũng cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh rất lạ, anh vốn ít nói, hiếm khi
chủ động nói chuyện với người lạ. Ngay cả khi ở bên người bạn lâu năm là
cô đây, lúc nào cũng là cô nói nhiều hơn. Cô không quen Vương Vũ Linh,
cứ nghĩ rằng đó là người nhà của bệnh nhân nào đó. Nhiếp Vũ Thịnh nói
chuyện với Vương Vũ Linh cô cũng không lấy làm lạ, người nhà bệnh nhân
khách sáo chào hỏi anh, anh thường sẽ khách sáo đáp lại. Nhưng nói đến
trứng xốt cà chua thì thật sự không giống phong cách của anh rồi.
Ra khỏi tòa nhà, Thư Cầm không kìm được hỏi: “Nếu em nhớ không
nhầm thì anh chưa bao giờ ăn trứng xốt cà chua, hơn nữa còn rất ghét xốt cà
chua.”
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn cô: “Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Làm sao anh biết người vừa rồi mua trứng xốt cà chua?”
“Anh nhìn thấy qua hộp cơm cô ấy cầm, có màu đỏ, màu vàng, đương
nhiên là trứng xốt cà chua.”
Thư Cầm nhất thời nghẹn họng, đành nói: “Không ngờ năng lực quan
sát của anh lại nhạy bén như vậy.”
“Bọn anh là bác sĩ ngoại khoa, thường thường khi mổ ra, trong vòng vài
giây phải tìm thấy mạch máu, đó không phải là nhạy bén mà là bản năng
nghề nghiệp.”
Thư Cầm không nói gì thêm, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy mình
thật đáng xấu hổ. Bao nhiêu năm qua rồi, vậy mà anh vẫn nhớ thói quen của
Đàm Tĩnh. Anh chưa bao giờ mua trứng xốt cà chua ở nhà ăn nhưng lại
buột miệng nói cho Vương Vũ Linh biết giá. Có lẽ mỗi lần nhìn, không
phải anh nhìn mà như không thấy, mà là hết sức không muốn nhớ, nhưng lại
không thể quên được giá của nó.
CHƯƠNG 13