trong khâu quản lý ở công trường, không nên để trẻ chưa thành niên vào
trong, lại không đội mũ bảo hiểm, ngã như vậy làm tổn thương rất nhiều bộ
phận trong cơ thể, đầu cũng bị thương ngoài da, cả khoa Ngoại đều tất bật
suốt buổi chiều vì đứa trẻ đó. Phần tim do con phụ trách bị một sợi sắt cắm
vào, dịch lên vào mi li mét có lẽ không còn mạng nữa rồi.”
Ông Nhiếp Đông Viễn chau mày: “Vết thương đó có lành được không?”
“Còn phải trông vào may mắn nữa, nếu vượt qua được đêm nay, chưa
biết chừng tình hình sẽ lạc quan hơn.”
Ti vi lại nói có người trong bệnh viện đang quyên góp tiền cho đứa bé,
ông Nhiếp Đông Viễn sực nhớ ra: “Viện phí của đứa bé đó là bao nhiêu?”
“Không biết nữa, ICU đắt như thế, xem nó phải ở bao lâu, lại cộng thêm
phí mổ cấp cứu, chắc cũng đến hơn hai vạn.”
“Anh đi nói với bố mẹ của đứa bé, viện phí bố trả, cứ yên tâm điều trị.”
Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn bố mình. Ông Nhiếp Đông Viễn cũng
không phải chưa từng làm từ thiện, tập đoàn Đông Viễn từng quyên góp xây
hơn chục trường tiểu học ở những vùng nghèo đói khó khăn, còn đưa cả
phóng viên theo đến vùng núi phía Tây Nam Quý Châu làm từ thiện. Có
điều, thực lòng ông ủng hộ các hoạt động từ thiện rất đơn giản, một là để
xây dựng hình ảnh cho công ty, hai là nhằm được giảm thuế hợp pháp.
“Sống đến ngày hôm nay mới hiểu tiền là gì, mệnh là gì.” Ông Nhiếp
Đông Viễn dường như rất thương cảm, “Chẳng biết bố có sống được đến
lúc nhìn thấy mặt cháu không, cứu mạng con người ta coi như tích chút
đức.”
Thư Cầm vội nói: “Bác đừng bi quan như vậy, thật ra chuyên gia cũng
nói rồi mà, nếu chịu khó kiêng khem, giữ vững hiệu quả điều trị thì sống
thêm tám đến mười năm nữa là bình thường. Khoa học bây giờ phát triển
như thế, trong nước ngoài nước có biết bao nhiêu loại thuốc, bác điều trị vài