năm chưa biết chừng, thế giới lại phát minh ra loại thuốc mới, có thể trị
khỏi hoàn toàn.”
Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Không phải bác giục các con kết hôn đâu.”
Đoạn ông thở dài, “Chỉ là số mệnh rồi cũng đến khi kết thúc, không thể
miễn cưỡng được. Trước đây bác luôn cho rằng mình hơn người, dù có già
cũng không đến nỗi hồ đồ như người ta. Giờ mới biết, thì ra mình đã già
thật rồi, suy nghĩ cũng giống hệt người khác. Một người có thể sống đến
già, sau khi nghỉ hưu thì ở nhà rảnh rang trông cháu, mới đúng là hạnh
phúc.”
Nhiếp Vũ Thịnh không thể không chen vào: “Bố đừng nghĩ ngợi lung
tung nữa, phối hợp điều trị cho tốt, tuần sau còn phải họp hội đồng quản trị
đấy.”
“Đúng rồi.” Ông Nhiếp Đông Viễn lấy lại tinh thần, “Anh làm hai việc
này cho bố, một là gọi điện cho Tổng giám đốc Tưởng bên bất động sản,
hai là gọi cho Thư kí Trương bảo cậu ấy đến bệnh viện nộp viện phí cho
đứa bé kia.”
Từ sau khi bị bệnh, thỉnh thoảng ông cũng sai Nhiếp Vũ Thịnh làm một
vài việc, phần lớn là những việc nhỏ nhặt thế này. Nhiếp Vũ Thịnh liền đi
ngay đến bệnh viện, thay mặt ông Nhiếp Đông Viễn góp mười vạn cho đứa
trẻ kia, gửi vào tài khoản bệnh viện coi như tiền đặt cọc nằm viện, còn nói
những chi phí tiếp theo sẽ do quỹ từ thiện của tập đoàn Đông Viễn phụ
trách. Người nhà đứa bé cảm ơn rối rít, Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nhìn
cảnh tượng đó nên đã tránh đi từ sớm, không hề lộ diện. Ông Nhiếp Đông
Viễn đương nhiên cũng không thể lộ diện.
Nhưng sau khi làm xong các việc đó, thư ký Trương vẫn đến phòng
bệnh của ông Nhiếp Đông Viễn đưa cho Nhiếp Vũ Thịnh một cuốn sổ địa
chỉ: “Đây là cách thức liên lạc với tổng giám đốc tất cả các công ty trực
thuộc tập đoàn, cùng các quan chức quản lý cấp cao và cấp trung của tập
đoàn.”