“Cấp dưới của bố anh lúc nào cũng khách sáo với anh.”
“Tối nay lại khác, anh không thấy ông ấy đặc biệt khách sáo sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ một lát rồi nói: “Đặc biệt khách sáo thì không.
Nhưng ông ta nói sẽ làm cái gì mà tháng an toàn ở các công trường của
công ty con trên toàn quốc, hỏi ý anh thế nào. Anh chẳng hiểu gì về ngành
của họ, căn bản không hiểu tại sao lại hỏi ý kiến anh, chỉ bảo ông ta cứ tự
liệu mà làm.”
“Thái tử gia ơi là thái tử gia, người ta coi anh là người kế nhiệm ghế
Chủ tịch Hội đồng quản trị rồi, đương nhiên sẽ hỏi ý kiến của anh về
phương án họ đưa ra. Anh còn bảo cứ liệu mà làm, gặp phải ông chủ như
anh thì người ta xui xẻo rồi.”
“Anh chỉ thay mặt bố gọi cho ông ta…”
“Người ta coi anh là thái tử giám quốc rồi, anh vẫn còn lơ ngơ thế à.”
“Bố anh đã bảo ông sẽ không ép anh tiếp nhận sự nghiệp.”
“Thế anh định làm gì với cả cái tập đoàn Đông Viễn đây? Đó là công ty
đã lên sàn chứng khoán, nói một câu không phải, nhỡ chẳng may bác gặp
chuyện gì, quyền sở hữu cổ phần đều thuộc về anh, đến lúc đó anh định thế
nào? Không lẽ anh nói với tất cả cổ đông là, tôi không hiểu gì cả, cũng
không muốn quản, các anh cứ liệu mà làm à?”
“Nghĩ một cách lạc quan thì ít nhất trong mấy năm nữa sẽ không xảy ra
chuyện đó.”
“Vì thế trong mấy năm này, bác trai sẽ dần dần dẫn anh vào vị trí quản
lý. Nhiếp Vũ Thịnh, anh chấp nhận số phận đi, ai bảo anh là con trai độc
nhất chứ?”
“Anh không phải con độc nhất, bố anh còn một người con nữa. Vì thế
anh vẫn luôn cho rằng mình không thể tha thứ cho ông ấy được.”