NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 265

Thư Cầm kinh ngạc, sững người ra.

“Anh chưa kể với em… Thật ra ngoài em, anh mới chỉ nói cho một

người thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh bất giác siết chặt vô lăng, như thế thứ anh đang bóp

chặt không phải vô lăng mà là cổ họng của vận mệnh mưa bão mười năm
trước, anh bỏ nhà đi tìm Đàm Tĩnh giữa mưa to gió lớn. Lúc đó anh có cảm
giác mình đã bị cả thế giới bỏ rơi. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ
có bố hoặc mẹ thường rất nhạy cảm với gia đình, với tình yêu thương từ bố
mẹ. Đó cũng là lí do tại sao ban đầu anh lại tiếp cận Đàm Tĩnh. Vì cô cũng
lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ.

Đàm Tĩnh mở cửa nhìn thấy anh, ánh mắt đó cả đời này anh cũng không

quên được. Cô kéo anh vào nhà, lấy khăn lau tóc cho anh, quần áo anh đã
ướt nhẹp dính chặt vào người, lạnh đến mức toàn thân run rẩy. Anh hỏi:
“Đàm Tĩnh, nếu anh không có bất cứ thứ gì, liệu em còn thích anh không?”

Lúc đó cô trả lời: “Cho dù anh là tên ăn mày đầu đường xó chợ, em vẫn

thích anh!”

Định nghĩa về tình yêu của thanh niên mười bảy mười tám tuổi vẫn chỉ

là thích. Đàm Tĩnh ít tuổi hơn anh, nhưng hôm đó cứ ôm anh như ôm một
đứa trẻ mà dỗ dành. Hôm sau anh sốt cao, nhưng cô lại không thể không về
trường. Cô đành lấy một cái đĩa, đổ chút nước, cho mấy hạt đậu vào, cười
bảo anh: “Bao giờ đậu nảy mầm thì em về.”

Rất nhiều chuyện cũ, những khoảng thời gian bên nhau, những ký ức cả

vui lẫn buồn, thì ra tất cả vẫn nguyên vẹn trong tâm trí anh, chưa bao giờ
mất đi.

Bao năm nay, mỗi khi ở một mình, anh lại theo thói quen bỏ vài hạt đậu

vào một cái đĩa đựng nước, để lên bệ cửa sổ, ngồi nhìn chúng dần nảy mầm.
Ban đầu mầm cây trắng trắng mập mập, rồi dẫn đổi thành màu xanh, cuối
cùng sẽ trở nên vừa dài vừa mảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.