phòng. Mọi người đi qua văn phòng của ông đều rón rén nhẹ nhàng, chỉ sợ
lại gây ra tiếng động khiến Chủ nhiệm Phương nổi giận. Mấy vị tiến sĩ ở
bên ngoài đều thở cũng không dám thở mạnh, cắm cúi viết bệnh án, ngay cả
y tá trưởng bình thường nhiều lời là vậy mà lúc này miệng cũng như dán
băng dính, chẳng nói tiếng nào.
“Có biết vì sao tôi mắng cậu không? Rốt cuộc gần đây cậu làm sao vậy?
Đầu óc cứ lơ lửng tận đâu ấy. Đừng tưởng vẫn chưa gây ra lỗi lớn gì, tôi
tháy cứ thế này sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện thôi. Cậu nói xem, rốt
cuộc là chuyện gì? Cậu cả ngày rầu rĩ đầy tâm sự như vậy là sao? Chúng ta
làm bác sĩ, mọi lúc mọi nơi đều phải suy xét vẫn đề một cách lý trí, bình
tĩnh. Chuyện hôm qua là thế nào? Tôn Bình có quan hệ gì với cậu? Cậu
không chi một đồng nào cho thuốc ngoài bảo hiểm, trong khi có những loại
bắt buộc phải dùng, bắt buộc cậu hiểu không hả? Cậu tiết kiệm tiền cho
bệnh nhân hay là lấy mạng người ta?”
Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh khẽ đáp: “Cháu và đứa trẻ đó… không có
quan hệ gì đặc biệt… chỉ là điều kiện gia đình họ không tốt…”
“Không có quan hệ gì đặc biệt mà cậu gọi điện cả vào phòng mổ?” Chủ
nhiệm Phương không kìm nổi gầm lên. “Tôi còn tưởng trời sập, cậu gọi tôi
đến cứu chứ!”
“Cháu quên mất Chủ nhiệm đang mổ…”
“Quên?” Giọng Chủ nhiệm Phương lại cao lên một bậc, “Cậu còn bảo
mình không lơ đãng đi! Cậu đang mổ cũng quên luôn sao? Tôi cho cậu hay,
cậu cứ cả ngày nghĩ ngợi lung tung thế này nữa, rồi sẽ có ngày để quên dao
mổ trong ngực bệnh nhân! Đừng tưởng quên mình đang làm gì là chuyện
nhỏ, như thế là cậu không có y đức!”
Một bác sĩ đang học bồi dưỡng đẩy thiết bị đi tới, đang gõ cửa thì nghe
thấy câu nói cuối cùng, vội giật mình rụt tay về, nhìn sang mấy vị tiến sĩ
đang viết bệnh án bên cạnh, thấy họ làm động tác rạch ngang cổ, anh ta giật
thót, liền rón rén đẩy thiết bị đi mất.