Cuối cùng, khi đến giờ họp, Chủ nhiệm Phương mới hầm hầm rời khỏi
văn phòng, trước khi ra cửa còn buông lại một câu: “Cậu hãy tự kiểm điểm
lại đi!”
Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu đi ra. Tiến sĩ Đồng, người nhiều tuổi nhất trong
sỗ những người được Chủ nhiệm Phương dẫn dắt, bình thường rất biết quan
tâm chăm sóc người khác, vì Nhiếp Vũ Thịnh ít tuổi, lại được Chủ nhiệm
Phương đặc biệt ưu ái, nên anh họ Đồng này vẫn luôn coi Nhiếp Vũ Thịnh
là sư đệ đồng môn, mà quên mất rằng anh đã có hai học vị, hơn nữa cũng
không phải học trò của Chủ nhiệm Phương. Lần này, tiến sĩ Đồng lại đến an
ủi anh: “Có quan tâm đến cậu thì ông ấy mới lo lắng như vậy, nếu đổi là
người khác, ông ấy không phí sức thế đâu.”
“Phải rồi.” Tiến sĩ Tiểu Mẫn đầy gọng kính nói, “Nhiếp sư huynh đừng
nản chí, ‘lão yêu’ quý anh nhất đấy. Ông ấy là Phong Thanh Dương, anh là
Lệnh Hồ Xung
[2]
, ông ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép đấy thôi!” Lão
yêu là biệt hiệu của Chủ nhiệm Phương, cũng chỉ có mấy đệ tử này dám
công khai đặt biệt hiệu cho ông như vậy. Chủ nhiệm Phương luôn cho rằng
kỹ thuật tốt thì ông có thể cưng học trò của ông như ông trời con.
[2] Nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thần điêu hiệp lữ của nhà văn
Kim Dung, vốn là một lãng tử mê rượu, giỏi kiếm thuật, từng được Phong
Thanh Dương truyền thụ kiếm pháp, về sau yêu Nhậm Doanh Doanh,
Thánh cô của Ma giáo.
“Tiểu Mẫn, cậu so sánh như thế không đúng rồi. Nếu lão yêu là Phong
Thanh Dương, thì Lệnh Hồ Xung nên là Đồng đại sư huynh chứ! Cậu xem
anh Đồng điềm đạm lễ độ, rất giống Lệnh Hồ Xung. Còn Nhiếp Vũ Thịnh
hấp dẫn phụ nữ thế này, nói thế nào cũng là Dương Quá
[3]
, không phải Lệnh
Hồ Xung!”
[3] Nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thần điêu hiệp lữ của nhà văn
Kim Dung, nổi tiếng đẹp trai, chung tình.