“Bác sĩ đến rồi!”
Không biết ai kêu lên một tiếng, mấy bệnh nhân biết Nhiếp Vũ Thịnh
vội rẽ ra tránh đường. Anh lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao to lực
lưỡng, mặt đỏ phừng phừng, từ rất xa đã ngửi thấy mùi rượi nồng nặc. Đàm
Tĩnh đang đứng cạnh đó, y tá trưởng chắn trước mặt cô như gà mẹ bảo vệ
con. Thoáng nhìn thấy một bên má Đàm Tĩnh sưng vù, Nhiếp Vũ Thịnh vừa
lo vừa giận, liền hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại đánh người?”
“Tôi là chồng cô ta! Mẹ kiếp anh là thằng quái nào? Tôi đánh vợ tôi,
anh quản được chắc!”
Nhiếp Vũ Thịnh không kịp nghĩ ngợi, lập tức tung ngay một cú đấm.
Người đó say nên phản ứng chậm, không kịp tránh, liền bị táng thẳng vào
mặt, máu mũi chảy ra. Mọi người đứng xung quanh kêu toáng lên, y tá
trưởng cũng giật thót mình, mấy bác sĩ khác vội chạy tới giữ lấy Nhiếp Vũ
Thịnh: “Bác sĩ Nhiếp, có gì từ từ
Nhiếp Vũ Thịnh bị giữ lại nhưng vẫn vung chân đá Tôn Chí Quân,
khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Tôn Chí Quân gầm lên, xông tới định đánh lại:
“Mẹ kiếp dám đánh tao! Ông đây liều với mày!”
Mọi người cùng nhào đến, kẻ lôi kéo, người khuyên can, Nhiếp Vũ
Thịnh bị mấy đồng nghiệp kéo ra, ba bốn người cũng không giữ được anh,
cuối cùng bác sĩ Đồng phải ôm chặt lấy lưng anh, Tiểu Mẫn và mấy nam
đồng nghiệp khác vừa lôi vừa nhấc mới kéo được anh sang một bên. Tôn
Chí Quân cũng bị một đống người kéo lại, không làm gì được, chỉ biết
ngoác mồm chửi: “Mẹ kiếp mày dám đánh người à? Tao phải kiện mày!
Chúng mày là bệnh viện quái gì mà dám đánh người! Ông mày kiện!”
Nhiếp Vũ Thịnh nổi điên, bác sĩ Đồng thấy anh trán nổi đầy gân xanh,
chỉ sợ anh xông ra, vừa ôm chặt lấy anh không buông, vừa gọi lớn: “Cậu
đừng kích động! Anh ta say rồi, cậu tội gì phải liều với anh ta! Bảo vệ! Bảo
vệ đâu…”