NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 388

Đàm Tĩnh vẫn không quay lại, chỉ hỏi: “Anh muốn đổi bác sĩ điều trị

chính?”

“Không phải… Tôi muốn mời chủ nhiệm của chúng tôi đứng mổ.”

Cuối cùng Đàm Tĩnh quay lại nhìn anh, nói: “Nếu anh không ngại lời

đồn đại thì tôi cũng không ngại đâu. Đây là bệnh viện anh làm việc mà.”

“Tôi sẽ không vì sợ lời đồn mà để con… để bệnh nhân… mạo hiểm.”

“Vậy cũng được.” Đàm Tĩnh mở cửa phòng, nói, “Bác sĩ Nhiếp, phiền

anh đăng ký phẫu thuật giúp.”

Dứt lời, cô bước vào trong, đóng cửa lại. Nhiếp Vũ Thịnh đứng đó, câu

nói cuối cùng của Đàm Tĩnh tựa như một viên thuốc đắng chát, nhưng anh
vẫn phải nuốt xuống. Anh đến phòng trực ban, hỏi Tiểu Mẫn: “Chủ nhiệm
về chưa?”

“Viện trưởng gọi ông ấy lên văn phòng rồi, bảo là có việc gì đó.” Tiểu

Mẫn dường như rất kinh ngạc, quan sát Nhiếp Vũ Thịnh từ đầu đến chân,
“Sư huynh sao vậy? Mới một đêm không gặp, sao sắc mặt anh kém thế?”

“Ở nhà có chút chuyện.” Nhiếp Vũ Thịnh nói nhỏ, “Hôm qua ngủ

không được ngon.”

Tiểu Mẫn tưởng anh lo lắng cho bệnh tình của bố nên an ủi mấy câu.

Nhiếp Vũ Thịnh tinh thần hoảng hốt, nghe mà như không nghe, nhưng đồng
nghiệp đã có lòng tốt, anh cũng đành gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích. Ngồi trong
văn phòng chưa lâu, chợt anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên
ngoài hành lang, rồi có tiếng y tá chào: “Chủ nhiệm Phương!”

Anh biết chủ nhiệm đã về, bèn đến văn phòng ông. Quả nhiên vừa thấy

anh Chủ nhiệm Phương liền nói: “Viện trưởng nói với tôi rồi, coi như khoa
Gan mật mượn cậu một tuần, cho cậu đi Hồng Kông cùng bố. À phải, bên
Hồng Kông có một bác sĩ gan mật nổi tiếng là Mạnh Hứa Thời, tự mở
phòng khám. Ông ấy là bạn học của tôi hồi du học bên Đức, rồi tôi sẽ nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.