NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 387

Điện thoại cô chợt reo chuông. Bước vào phòng bệnh, di động đều phải

đổi sang chế độ rung, thấy số của Nhiếp Vũ Thịnh, cô sợ ảnh hưởng đến
mọi người trong phòng, bèn ra ngoài hành lang, nhưng rốt cuộc vẫn không
có dũng khí nhận điện. Nhìn dãy số liên tục nhấp nháy trên màn hình, cuối
cùng cô ấn nút từ chối.

Vừa quay người lại, cô liền trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh, anh không mặc

áo bác sĩ, thần sắc vô cùng tiều tuỵ, hệt như hồi sáng gặp cô vậy. Cô lại
định rút lui, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh đã chặn cô lại. Anh chỉ bảo:

“Nói chuyện với tôi một lát.”

“Chúng ta không còn gì để nói nữa.”

“Tôi vừa chuyển tiền viện phí.”

“Y tá đã nói với tôi rồi.”

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả. Luật sư của tôi sẽ đến ngay, có chuyện gì anh trực

tiếp nói với luật sư.”

Đàm Tĩnh nói xong bèn đi thẳng, như sợ hãi, không muốn nấn ná lâu

thêm một giây nào nữa. Nhiếp Vũ Thịnh giương mắt nhìn cô đi đến cửa
phòng bệnh, chỉ vài bước chân mà như cách nhau nghìn sông vạn núi, ở
giữa là trùng trùng nguy nan hiểm trở, anh không cách nào vượt qua nổi.
Anh gọi: “Đàm Tĩnh…”

Cô đứng trước cửa nhưng không quay lại, chỉ đợi anh nói.

“Ca mổ này tôi không thể thực hiện, dù là cách truyền thống tôi cũng

không cầm dao được. Từ hồi thực tập, các thầy đã nói, thầy thuốc không thể
tự chữa, nhưng hồi đó tôi không đồng tình. Giờ mới biết, mình không cách
nào thực hiện được ca mổ này…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.