“Cảm ơn gì!” Chủ nhiệm Phương trừng mắt, “Nhóc con, tôi còn tưởng
cậu là ngoan ngoãn nhất cái khoa này, bình thường nhìn con gái không thèm
ngước mắt lấy một cái, giờ thì hay rồi, thật mất mặt quá! Thể diện mấy chục
năm nay của tôi bị cậu làm mất sạch rồi. Nhỡ bệnh viện mà biết chuyện
này, cắt hết thưởng kế hoạch hóa gia đình của toàn khoa, chắc chắn y tá
trưởng không để cậu yên đâu!”
Ra khỏi phòng chủ nhiệm, lòng Nhiếp Vũ Thịnh mới chỉ nhẹ nhõm hơn
đôi chút. Anh biết tại sao Chủ nhiệm Phương lại muốn anh có mặt khi nói
chuyện cùng người nhà bệnh nhân, vì anh có thể giải thích một số từ
chuyên ngành cho Đàm Tĩnh. Nhưng anh cần bao nhiêu dũng khí, để có thể
tham gia cuộc gặp đó đây? Không phải anh không tin tưởng tay nghề của
Chủ nhiệm Phương, mà là anh sợ. Khi bố bị bệnh, anh thấy sợ, nhưng dù gì
ông cũng đã là người trưởng thành, mà từ trước đến nay anh luôn dựa dẫm
vào ông nhiều hơn. Tuy anh đã nghiên cứu kỹ phương án điều trị nhưng
cuối cùng người quyết định vẫn là bố anh.
Giờ bảo quyết định phương án phẫu thuật cho con, anh thật sự sợ hãi,
cảm thấy mình không sao làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh toát da đầu
rồi. Những điều khoản trong giấy đồng ý phẫu thuật tựa như một đàn kiến
lúc nhúc trong đầu anh vậy. Rủi ro trong khi mổ, rủi ro khi gây mê… bất cứ
một chi tiết nào cũng có thể khiến thằng bé không thể tỉnh dậy nữa. Mỗi lần
nói chuyện với người nhà bệnh nhân anh đều rất bình tĩnh, phân tích cho họ
mọi điều lợi hại của ca mổ, giải thích cả những từ chuyên dùng khó hiểu,
phẫu thuật chỉ là một trong nhiều cách điều trị. Khi bệnh nhân được chỉ
định mổ, dù mạo hiểm một vài điều cũng vẫn phải tiến hành, đó mới là lựa
chọn sáng suốt.
Nhưng khi thật sự đến lượt mình anh mới hiểu, chẳng có cái gì gọi là
sáng suốt cả. Bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, dù chuẩn bị chu đáo
đến đâu cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ trên bàn mổ. Càng hiểu điều
đó anh lại càng thấy sợ h