Bác sĩ không thể tự chữa bệnh, anh cảm thấy hôm nay ngay cả lời căn
dặn của bác sĩ mình còn không thể viết nổi chứ đừng nói đến cuộc nói
chuyện trước phẫu thuật ngày mai. Từ trước tới nay anh luôn thấy mình rất
bình tĩnh, đặc biệt là khi đối mặt với bệnh nhân. Sự bình tĩnh đó không chỉ
là yêu cầu nghề nghiệp mà nó còn giúp anh hoàn thành những thách thức
khó hơn. Ca mổ người khác không dám làm, anh dám, ca cấp cứu người
khác đã từ bỏ, anh vẫn tiếp tục kiên trì. Điều này đã giúp anh cứu được vô
số bệnh nhân đang cận kề cái chết khỏi bàn tay tử thần.
Nhưng hôm nay anh mới hiểu thế nào là quan tâm quá sẽ rối loạn.
Buổi tối, Thư Cầm đến thăm ông Nhiếp Đông Viễn, Nhiếp Vũ Thịnh
đưa cô về nhà. Sau một ngày một đêm tinh thần hoảng hốt, đến tối Nhiếp
Vũ Thịnh cũng bình tĩnh hơn một chút. Chỉ là anh thấy mình không thể trực
đêm được, đành xin chủ nhiệm cho nghỉ. Chủ nhiệm Phương rất thoải mái
đồng ý ngay.
Tuy rất bất mãn vì Đàm Tĩnh đột nhiên tuyên bố mọi chuyện cứ đàm
phán với luật sư, nhưng việc đến nước này ông Nhiếp Đông Viễn cũng đành
phải nhẫn nhịn. Dù gì ông cũng là mãnh tướng lăn lộn nhiều, đã quen ứng
phó với mọi bất ngờ. Ông cũng không gây áp lực cho Nhiếp Vũ Thịnh, lúc
Thư Cầm đến thăm ông còn đùa với cô: “Bánh chẻo cháu gói hôm trước
ngon quá, lần sau làm ít vằn thắn nhé. Thật ra bác cứ thèm mãi món há cảo
quê mình, có điều ở đây lại không có mà ăn.”
Thư Cầm là người miền Bắc, không rành làm món miền Nam lắm, đặc
biệt là các món ở quê ông, cô cười: “Cháu không biết làm há cảo, còn vằn
thắn cháu sẽ thử xem.”
Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Bảo Tiểu Nhiếp tiễn cháu về đi. Vừa hay
có tài xế ở đây, bảo tài xế đưa các con về.”
Ông không yên tâm để con lái xe nên ban chiều đã gọi tài xế đến bệnh
viện, đến giờ vẫn chưa cho về. Thư Cầm không cảm thấy có gì khác lạ, vì