tay Nhiếp Vũ Thịnh bị thương, vẫn còn băng bó. Khi lên xe, Nhiếp Vũ
Thịnh mới nói nhỏ: “Cảm ơn em.”
“Ồ?” Thư Cầm nghĩ ngợi một thoáng mới hiểu anh cảm ơn cái gì. Có tài
xế ở đây cô cũng không tiện nói, chỉ cười pha trò: “Anh nhớ trả em là được
rồi.”
Chiều nay cô đã chuyển khoản cho Nhiếp Vũ Thịnh mười hai vạn tệ,
cộng thêm số tiền anh có, tất cả hai mươi vạn, nộp hết cho bệnh viện. Thư
Cầm vẫn chưa biết anh vay tiền làm gì, cô chỉ cảm thấy anh có tâm sự, đặc
biệt là hôm nay, dường như tâm sự chất chồng.
Tài xế đưa họ đến khu chung cư của Thư Cầm, Nhiếp Vũ Thịnh chợt
lên tiếng: “Chúng ta xuống uống cốc cà phê đ” Nói rồi anh bảo tài xế về
trước.
Thư Cầm nhận ra anh có điều muốn nói với mình: “Được, gần đây có
quán cà phê cũng ngon lắm, chúng ta đi bộ đến đó.”
Khu Thư Cầm ở khá đẹp, chỉ là nhà hơi nhỏ. Khi mua căn nhà này, Thư
Cầm không có nhiều tiền nên chỉ mua căn nhỏ, đến khi dư giả lại lười
không muốn đổi. Sống một mình mà nhà rộng quá thì sẽ rất cô đơn. Thư
Cầm thường đến nhà Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng anh lại ít qua nhà cô. Hai
người đi dọc theo con đường hai bên trồng đầy cây hoè, không lâu sau thì
thấy một quán cà phê, đèn đuốc sáng trưng. Vừa đổ mưa nên dưới đất còn
đọng nước, chỗ ngồi bên ngoài che một chiếc ô lớn, chỉ có một đôi tình
nhân đang rì rầm trò chuyện.
Thư Cầm thích ngồi bên ngoài, đặc biệt phía sau một chiếc bàn có bồn
hoa trồng đầy hoa hồng và nguyệt quế. Qua ánh đèn từ ô cửa sổ bên trong
quán hắt ra, chỉ thấy thấp thoáng bóng hoa lay động, xung quanh thoang
thoảng hương thơm dìu dịu sau cơn mưa.
Thư Cầm và Nhiếp Vũ Thịnh ngồi xuống, mỗi người gọi một cốc cà
phê, bấy giờ cô mới lên tiếng hỏi: “Sao thế? Anh gặp khó khăn gì à?”