NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 395

phải vất vả nhường nào, lo lắng ra sao, chịu khổ bao nhiêu chứ? Là em,
chắc em đã khóc đến chết lâu rồi. Một triệu, quá rẻ, đổi là em, em phải đòi
một nửa gia sản… Anh không có tiền, nhưng bố anh, Chủ tịch Hội đồng
quản trị, có tiền…”

Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ nói: “Anh sắp sầu chết đây, em cho ý kiến gì

hữu dụng chút đi.”

“Em chịu thôi.” Thư Cầm đầy vẻ hả hê, “Người ta đang nắm bảo bối

trong tay, người ta là dao, anh là miếng thịt trên thớt, anh cứ đợi cô ấy ra giá
ngất trời đi.”

“Cô ấy không phải người như vậy.”

Thư Cầm lườm Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh đã muốn chia tay em vì chuyện

này, sao còn hỏi ý kiến em? Anh thật ức hiếp em quá lắm! Tổn thất tình
cảm này tính thế nào đây? Anh yêu cầu em làm bạn gái còn chưa được nửa
tháng đâu!”

“Chuyện này là anh có lỗi với em…”

“Thôi, thôi.” Thư Cầm nói, ”Anh vay tiền cũng vì chuyện này đúng

không? Vậy em phải đòi lãi suất cao. Anh vay em mười hai vạn, dù bao giờ
anh trả thì cũng phải trả em mười lăm vạn.”

“Hai mươi vạn cũng được.” Nhiếp Vũ Thịnh hoàn toàn không chú tâm,

“Anh có đầu tư vào một chỗ, mai có thể rút vốn trả em.”

“Đừng, anh đã nợ em một món ân tình lớn thế này, phải nợ lâu lâu một

chút để em còn kiếm lời chứ.” Thư Cầm nói, “Còn bố anh thì sao, bác định
thế nào?”

“Bố anh nói mọi việc giao cả cho luật sư, huống hồ bên kia cũng mời

luật sư rồi.”

“Đó mới là cách làm bình tĩnh, sáng suốt nhất.” Thư Cầm nói, “Anh

đừng buồn nữa, có bố anh rồi, trời không sập được đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.