viện này ai cũng biết, kỹ thuật giỏi, yêu cầu cao, mỗi lần ông đích thân cầm
dao mổ, cả phòng phẫu thuật cứ như gặp phải đại dịch, chỉ sợ có chỗ nào sơ
sót, bị Chủ nhiệm Phương túm được mắng cho một trận thì đến Giám đốc
bệnh viện cũng không bênh nổi. Vì thế hôm nay cô phải đích thân giám sát
các y tá chuẩn bị trước ca mổ, chờ đến khi bệnh nhân được đưa vào phòng
mổ, đèn chụp bật lên, bác sĩ gây mê đã bắt đầu chuẩn bị gây mê, cô chợt
cảm thấy không khí càng kỳ quặc hơn nữa.
Những ca phẫu thuật của Chủ nhiệm Phương đa phần là do một ê kíp cố
định phối hợp với nhau, bác sĩ gây mê là cộng sự lâu năm, Nhiếp Vũ Thịnh
thì vào theo bệnh nhân, thông thường trong các ca mổ của Chủ nhiệm
Phương, anh đều là phụ mổ thứ nhất, nhưng hôm nay anh chỉ đứng một bên
nhìn bác sĩ gây mê làm việc. Điều đầu tiên khiến y tá trưởng cảm thấy kỳ
quặc chính là Nhiếp Vũ Thịnh, hôm nay bác sĩ Nhiếp trông rất lo lắng, từ
lúc bước vào tới giờ anh chưa hề ngồi xuốngĐiều này cũng không có gì lạ,
Chủ nhiệm Phương còn đứng kia, ngoài bác sĩ gây mê ra, ai dám cả gan
ngồi chứ? Nhưng Chủ nhiệm Phương hôm nay cũng không dẫn theo học trò
nào khác của mình vào phụ mổ, mà dùng hai bác sĩ có tay nghề giỏi nhất
trong khoa làm phụ mổ, y tá trưởng thấy, đối với Tứ chứng Fallot thì đội
ngũ bác sĩ hôm nay có vẻ hùng hậu quá.
Tuy đội ngũ hùng hậu nhưng Chủ nhiệm Phương đã làm rất tốt, từ nhát
dao đầu tiên phân tách các cơ quan, đến vá tâm thất, cuối cùng là khâu lại
các mạch máu, ông đều thực hiện rất chuẩn xác, một loạt các thao tác thuần
thục hoàn hảo đến mức có thể quay lại làm tài liệu giảng dạy công khai, đây
là kỹ thuật mà ông rèn được sau hàng chc năm đứng bàn mổ. Y tá trưởng
còn tưởng Chủ nhiệm Phương đang làm mẫu, vì bác sĩ Nhiếp mà ông cưng
nhất đang đứng bên cạnh quan sát, tiếc rằng hôm nay tâm trạng bác sĩ
Nhiếp không được tốt, từ lúc mở khoang ngực của bệnh nhân, anh không
dám nhìn bệnh nhân thêm một lần nào nữa, mà chạy lại phía bác sĩ gây mê
đếm tần số máy thở.