NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 417

Nhiếp Vũ Thịnh vùi mặt vào áo con, bộ quần áo bệnh nhân toả ra mùi

thuốc khử trùng quen thuộc, nước mắt chảy đẫm áo khiến mắt anh cay xè,
nước mắt âm thầm thấm vào lớp vải. Tôn Bình không nói gì, chỉ mở tròn
mắt nhìn anh, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy anh. Anh biết mình đã khiến con sợ,
chỉ là anh không kìm chế được. Tôn Bình bối rối một lát, cuối cùng học
theo người lớn, khẽ vỗ lưng Nhiếp Vũ Thịnh, nhỏ giọng: “Chú đừng khóc
mà…”

Toàn thân anh run rẩy, dùng hết sức mới ngẩng được đầu lên, qua màn

nước mắt, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con nhưng chẳng nói được lời
nào. Anh ôm con vào lòng, lo sợ ôm chặt quá con sẽ ngạt thở, vì tim của bé
không tốt. Một lúc sau Nhiếp Vũ Thịnh mới buông tay, cúi xuống nhìn con,
không biết phải làm sao. Anh vừa cúi đầu, nước mắt đã lại rơi xuống, Tôn
Bình rụt rè giơ tay vuốt gương mặt ướt đẫm của anh. Nhiếp Vũ Thịnh gắng
hết sức mới nhếch được khoé môi, nặn ra một nụ cười gượng gạo, hỏi: “Mai
Bình Bình làm phẫu thuật rồi, có sợ không?”

“Không ạ! Phẫu thuật xong cháu sẽ có một trái tim khoẻ mạnh, có thể

được mẹ đưa đến công viên chơi cầu trượt.”

“Chú cũng đưa cháu đi chơi được không?”

Tôn Bình nghĩ một chút rồi hỏi: “Chú có đưa Phong Phong đi không?”

“Chú không đưa Phong Phong đi, bạn ấy ra viện về nhà rồi, sẽ có người

đưa bạn ấy đi. Chú chỉ đưa cháu đi thôi.”

Nào ngờ Bình Bình chợt lắc đầu: “Chú đưa Phong Phong đi đi… chắc

chắn bạn ấy rất muốn chơi cùng chú. Bố cháu chưa bao giờ đưa cháu đi
chơi cả… Cháu muốn bố đưa đi công viên nhất.”

Nhiếp Vũ Thịnh thấy mắt cay cay, lại ôm lấy con vào lòng, vùi mặt vào

mái đầu bé. Những sợi tóc ngắn chọc vào mắt khiến anh vừa đau vừa ngứa,
nước mắt không ngừng chảy ra. Anh như trở lại hồi thơ dại, khi biết mẹ đã
ra đi không bao giờ quay về nữa, hồi nhỏ còn có thể oà lên khóc thật lớn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.