NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 432

thốt đủ đường nhưng cô vẫn cứ bán tín bán nghi. Hoá ra từ sau khi nhận
được bức thư đó, Đàm Tĩnh không mở bất cứ bức thư nào nữa cả, toàn bộ
thư của anh đã bị xé tan thành từng mảnh rải khắp hồ nước nhân tạo trong
trường. Nhiếp Vũ Thịnh vừa giận vừa buồn cười: “Sao anh nói gì em đều
tin ngay vậy hả?”

“Chính anh nói ra, chẳng nhẽ em lại không tin ư?”

Nhiếp Vũ Thịnh đến giờ vẫn còn nhớ như in đôi mắt đỏ hoe của Đàm

Tĩnh, nhớ như in chiếc áo đồng phục của trường Trung học số 14 mà cô
mặc, nhìn hệt như một cái bao tải, vậy mà khoác lên người Đàm Tĩnh trông
lại dễ coi. Có lẽ vì trong lòng quá ấm ức, nên miệng cô méo xẹo, khoé môi
trễ xuống, như đang cố kìm nước mắt. Nhìn quanh thấy chẳng có một ai,
anh đột ngột nắm lấy cánh tay Đàm Tĩnh, khẽ hôn lên gương mặt cô.

Đàm Tĩnh bị nụ hôn kia làm cho đờ đẫn cả người, mãi một lúc lâu sau

mới khóc oà lên.

Thực ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng rất hồi hộp, từ trước tới giờ anh chưa

từng hôn bất cứ cô gái nào cả, huống hồ lại là Đàm Tĩnh. Sau nụ hôn đó,
Đàm Tĩnh khóc cả buổi, không tài nào dỗ nổi, khiến anh cảm thấy như
mình vừa gây ra tai họa gì vậy, chỉ thiếu nước mang roi đến tạ tội mà thôi.
Mãi đến trước khi trở về trường, Đàm Tĩnh vẫn không thèm đếm xỉa đến
anh. Sau khi trở về trường, anh lại viết rất nhiều thư cho cô, nội dung của
các bức thư đều là: “Anh sai rồi, em tha thứ cho anh nhé! Anh sai thật rồi,
em bỏ qua cho anh nhé…”

Tuy nhiên, sau khi Đàm Tĩnh thi đỗ đại học cô mới biết trong mắt của

những đứa con gái khác chuyện này chẳng đáng gì. Có rất nhiều bạn nữ đã
chuyển ra ngoài sống chung với bạn trai từ năm thứ nhất, chỉ mỗi cô và
Nhiếp Vũ Thịnh mới coi chuyện này như đại sự kinh thiên động địa đến
vậy. Tuổi trẻ ngây ngô, tình yêu thuở ấy trong sáng như pha lê, không bợn
chút tạp chất nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.