NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 434

[1] Câu trong bài từ Hoán khê sa của Nạp Lan Tính Đức (1655 –

1685), tưởng niệm người vợ đã mất.

Tôn Bình thức dậy gọi “mẹ ơi”, khiến Đàm Tĩnh giật mình tỉnh dậy

theo. Vừa ngồi dậy, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu cô là sợ hãi, sao mình
lại có thể ngủ được chứ? Ngộ nhỡ thằng bé xảy ra chuyện gì, mình ngủ say
rồi thì biết phải làm sao? Cô hốt hoảng tung chăn chạy đến bên giường
bệnh: “Bình Bình, con làm sao thế? Đau ở chỗ nào?”

Thằng bé thì thầm: “Con muốn đi tiểu…”

Sau ca phẫu thuật người ta đã gắn trực tiếp một ống thông tiểu vào

người Bình Bình, kỳ thực không cần phải ra nhà vệ sinh nữa, nhưng Tôn
Bình đã quen đi vệ sinh lúc nửa đêm, Đàm Tĩnh đành phải an ủi con:
“Không cần đi nữa đâu, con tiểu xong rồi đó.”

“Á? Con đái dầm ạ?”

“Không phải không phải, trước khi làm phẫu thuật bác sĩ đã gắn cho con

một cái ống, nước tiểu sẽ chảy vào trong một cái túi thôi.” Đàm Tĩnh dỗ
dành con: “Ngoan nào, ngủ thêm chút nữa đi con.”

Hai mẹ con đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng kẹt cửa,Nhiếp

Vũ Thịnh lao vào phòng, đêm nay anh vẫn ngủ trong phòng trực ban, nhưng
lát sau lại có một bác sĩ trực ca đêm nữa cũng đến ngủ cùng, Nhiếp Vũ
Thịnh trằn trọc mãi không ngủ được, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đồng
nghiệp bèn cầm theo chăn tới phía ngoài cửa phòng Tôn Bình để ngủ. May
mà bên ngoài phòng khách có sofa, có điều người anh thì cao, mà sofa lại
ngắn, nên không duỗi nổi chân ra. Anh chỉ định nằm tạm ở đó một lát,
không ngờ lại ngủ thiếp đi, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng nói
chuyện trong phòng bệnh, anh vội bật dậy, cứ ngỡ là Tôn Bình có chuyện
gì, liền cuống quýt xông thẳng vào phòng quên cả gõ cửa.

Đàm Tĩnh thoáng ngớ ra nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, thấy anh vẫn chưa tỉnh

hẳn, đầu tóc bù xù, mắt mũi kèm nhèm, thực ra trông cũng nhang nhác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.