giống Tôn Bình. Anh dụi dụi mắt. cúi xuống kiểm tra các thiết bị theo dõi,
rồi hỏi: “Sao vậy? Đau ở đâu? Đau vết mổ à?”
Anh không mặc áo blouse trắng, nên phải mất một lúc Tôn Bình mới
nhận ra anh là bác sĩ Nhiếp, liền đưa mắt rụt rè nhìn mẹ, Đàm Tĩnh nói:
“Không sao đâu, nó quen nửa đêm dậy đi vệ sinh rồi, còn tưởng mình đang
ở nhà.”
Nhiếp Vũ Thịnh kiểm tra cẩn thận các thông số trên máy theo dõi, thấy
tất cả đều bình thường, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Phù… ngủ thêm
một lát nữa đi nhé!” Tiện tay, anh còn ủ thêm chăn cho thằng bé, Đàm Tĩnh
khẽ nhắc: “Đừng ủ kỹ quá, chăn này hơi dày, lát nữa nóng nó lại đạp tung ra
đấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh chợt cảm thấy tay chân thừa thãi, chững lại một hồi
mới bảo cô: “Em cũng đi ngủ đi, ở đây để anh trông cho.”
“Không cần đâu, anh cứ đi ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm mà.”
“Không sao, hai ngày tới anh không có ca mổ nào cả.”
Hai người đều lặng thinh, chỉ có Tôn Bình ngáp ngắn ngáp dài, rồi
nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nhiếp Vũ Thịnh chợt cảm thấy vô cùng khó xử, bèn
nói: “Vậy em chợp mắt một lát đi, anh ở ngay bên ngoài, có việc gì thì cứ
gọi anh.”
Nói xong anh đóng cửa đi ra ngoài, Đàm Tĩnh ngắm nhìn nét mặt say
ngủ của con trai, lòng lẫn lộn bao cảm xúc khó tả.
Đến khi trời gần sáng, quả nhiên Tôn Bình bắt đầu kêu đau, Đàm Tĩnh
gọi Nhiếp Vũ Thịnh vào phòng, do dự hồi lâu anh mới nói: “Không cần
dùng thuốc giảm đau, như vậy sẽ không tốt cho việc lành vết thương.”
“Các bệnh nhân khác có dùng không?”
“Nếu gia đình yêu cầu… Bọn anh sẽ cho thuốc…” Nhiếp Vũ Thịnh cảm
thấy chuyện này thực là tiến thoái lưỡng nan, “Có khi bố mẹ cứng rắn một