NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 436

chúẽ để con trẻ chịu đựng…”

Đàm Tĩnh nghe vậy bèn động viên Tôn Bình ráng chịu đựng cho qua

cơn đau. Tôn Bình đau đớn khóc thút thít một hồi, Đàm Tĩnh không tài nào
dỗ nổi, thấy vậy Nhiếp Vũ Thịnh không đành lòng, liền chạy đến chỗ y tá
lấy vỉ thuốc giảm đau.

Lúc bóc gói thuốc ra, Đàm Tĩnh thấy tay anh run lẩy bẩy, bèn nói: “Để

tôi làm cho!”

Uống xong thuốc giảm đau, quả nhiên Tôn Bình không kêu la đau đớn

nữa, dần dần ngủ thiếp đi. Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy vô cùng chán nản, úp
mặt vào hai bàn tay, ngồi xuống bên cạnh.

Đàm Tĩnh không nói gì, chỉ ra ngoài rót cho anh một tách trà nóng,

Nhiếp Vũ Thịnh nhìn cô rồi đón lấy cốc trà. Đàm Tĩnh đề nghị: “Mấy giờ
anh phải làm? Hay ngả lưng thêm một lát nữa đi, đến giờ tôi sẽ gọi anh?”

“Không ngủ nữa.” Nhiếp Vũ Thịnh lắc đầu, “Thầy thuốc không thể tự

chữa bệnh cho mình, trước đây thầy giáo đã nói câu này, nhưng anh không
cho là đúng, bây giờ mới hiểu, quả là chí lý. Trước kia mỗi lần có bệnh
nhân nhỏ tuổi nào la khóc vì vết thương quá đau, anh đều thuyết phục phụ
huynh không sử dụng thuốc giảm đau, chịu đựng một chút là khỏi ngay.
Vậy mà hôm nay vừa thấy Bình Bình khóc, lòng anh đã rối cả lên.”

Thấy Đàm Tĩnh chẳng nói chẳng rằng, Nhiếp Vũ Thịnh siết chặt cốc trà,

rồi như thể đã hạ hết quyết tâm, anh hỏi cô: “Năm đó tại sao em lại rời bỏ
anh? Có phải bố anh đã tạo áp lực gì cho em không?”

“Không phải.”

Đôi mắt anh đầy vẻ thành khẩn van nài: “Đến tận hôm nay em vẫn

không chịu nói cho anh sao? Là bố anh đã đưa tiền cho em, em bất đắc dĩ
mới phải rời bỏ anh, đúng không?”

“Không có. Chuyện qua rồi còn nhắc lại làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.