NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 433

Nhiếp Vũ Thịnh luôn cảm thấy thời gian là một bàn tay tàn ác, bỡn cợt

số phận, thay đổi mọi thứ. Mới chỉ một vài năm, vậy mà giờ đây, dù ở gần
Đàm Tĩnh đến vậy, nhưng ngay cả tư cách và dũng khí hôn lên má, lên
khuôn mặt cô, anh cũng không có.

Anh đắp chăn cho Đàm Tĩnh, rồi bước ra ngoài, đoạn lại ngoái đầu

ngắm nhìn thằng bé đang ngủ ngon lành. Anh định tầm 3 giờ sáng sẽ quay
lại lần nữa, có lẽ lúc ấy thuốc mê đã tan hết, thằng bé chắc sẽ tỉnh giấc,
Đàm Tĩnh cũng sẽ tỉnh dậy. K yên tĩnh và ấm áp như lúc này, anh muốn níu
giữ cũng không níu giữ được.

Khi còn trẻ, người ta thường dễ dàng tự mãn với bản thân, dễ dàng cho

rằng những gì mình sở hữu sẽ là suốt đời suốt kiếp. Chỉ đến lúc mất đi rồi,
mới nhận ra rằng những gì đã trải qua chính là hạnh phúc mà có khi cả đời
này cũng không thể tìm lại được.

Nhiếp Vũ Thịnh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, trong hành lang bệnh

viện không một bóng người, chỉ có ánh đèn tuýp lặng lẽ chiếu sáng màn
đêm. Không biết bao nhiêu đêm trực anh đã đi qua dãy hành lang này, đêm
nào cũng chỉ có những bóng đèn ấy bầu bạn cùng anh, chiếu sáng con
đường dưới chân anh, nhưng hôm nay khi đi dưới hành lang sáng rực ánh
đèn, lòng anh lại thấy hoang mang mờ mịt. Đàm Tĩnh thích tĩnh, không
thích động, mỗi dịp nghỉ hè cô thường một mình nằm chết gí trong nhà đọc
sách, có lần anh đến nhà tìm, thấy cô đang đọc cuốn sách “Buồn thay duyên
xưa như mộng”.

©STENT

Đêm nay, cái tên cuốn sách nọ lại chợt nảy ra trong đầu anh, “Buồn thay

duyên xưa như mộng”, mấy chữ này, chỉ có những người từng trải qua mới
hiểu được tư vị ấy.

Bồi hồi chuyện cũ dưới tà dương, khi xưa chỉ thấy thật tầm thường

[1]

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.