Anh về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, từ trước tới nay anh chưa hề ngủ
ngon như vậy, thậm chí còn không mộng mị gì cả, có lẽ bởi dạo này anh
quá mệt. Ngày hôm sau, anh tự nhiên tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, nhìn
đồng hồ đúng sáu giờ rưỡi, vừa vặn vệ sinh cá nhân xong xuôi là đi làm.
Chủ nhiệm Phương hôm nay cũng đến rất sớm, vừa chạm mặt, ông đã
quan sát từ đầu xuống chân anh: “Ồ, hôm nay trông tinh thần cậu tốt đấy.”
Bệnh nhân đã được đưa đến phòng phẫu thuật gây mê. Nhiếp Vũ Thịnh
đến phòng phẫu thuật trước, chẳng mấy chốc Chủ nhiệm Phương cũng tới.
Mặc dù là ca đầu tiên nhưng ca phẫu thuật hôm nay rất thuận lợi, được một
nữa thời gian thì Chủ nhiệm Phương nhận được một cuộc điện thoại, liền
gọi Nhiếp Vũ Thịnh: “Cậu thay tôi.” Sau đó ông ra ngoài.
Nhiếp Vũ Thịnh không hề hoang mang, tất cả các thí nghiệm trên động
vật đều do anh thực hiện, phương án phẫu thuật cũng do một tay anh nghiên
cứu, sửa đi sửa lại đến từng chi tiết, có nhắm mắt anh cũng biết bước tiếp
theo nên làm gì. Khi ở trong phòng phẫu thuật, anh vô cùng tập trung,
không hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ chăm chú hoàn thành ca mổ, xong xuôi
mới nhớ ra hỏi y tá: “Chủ nhiệm đâu?”
“Ng nói bên văn phòng bệnh viện tìm ông có việc, vẫn chưa quay lại.”
“Ồ.”
Bệnh nhân được đưa đến phòng Hồi sức, Nhiếp Vũ Thịnh không đi mà
cùng bác sĩ gây mê chờ đến lúc bệnh nhân tỉnh lại rồi mới theo phương án
đã chuẩn bị, đưa bệnh nhân đến khoa Chăm sóc đặc biệt. Xong xuôi mọi
việc ở đây, anh mới đi rửa tay thay quần áo. Vừa khoác áo blouse lên, anh
chợt nghe Tiểu Mẫn ở bên ngoài gõ cửa: “Nhiếp sư huynh, lão yêu tìm anh,
điện thoại của anh tắt máy!”
“Ra ngay đây!”
Mỗi khi có ca mổ, Nhiếp Vũ Thịnh đều tắt điện thoại, bằng không Chủ
nhiệm Phương nghe thấy sẽ trách mắng. Hôm nay do quá bận nên ra khỏi