Nào ngờ Đàm Tĩnh đột ngột lên tiếng: “Đủ cơm mà.”
Nhiếp Vũ Thịnh lại ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng Đàm Tĩnh đã đi lấy
nước rửa tay cho Tôn Bình.
Đàm Tĩnh nấu hai món, đều là thứ Tôn Bình thích ăn, may mà buổi trưa
người giúp việc nhà họ Nhiếp đã mang tới một nồi canh sườn, lúc trưa Tôn
Bình uống có một bát, buổi tối Đàm Tĩnh đun lại, đầy một nồi sườn, không
sao ăn hết được. Có điều ở đây chỉ có hai bát, Đàm Tĩnh đơm đầy một bát
cơm cho Tôn Bình, còn một bát để cho Nhiếp Vũ Thịnh, bản thân cô ăn
cơm bằng đĩa.
Nhiếp Vũ Thịnh nhận ra chiếc đĩa đó, nhưng không nói gì. Sau bấy
nhiêu năm mới lại được ăn cơm Đàm Tĩnh nấu, khi gắp miếng thức ăn đầu
tiên đưa lên miệng, anh chợt thấy hình như vị giác của mình có vấn đề,
chua ngọt đắng cay, mọi hương vị đều đủ cả. Tôn Bình ăn rất ngon lành,
cách nó cầm đũa giống hệt người lớn, lúc uống canh cũng không gây ra bất
cứ tiếng động nào, đủ thấy Đàm Tĩnh dạy con thật khéo, không vì gia cảnh
bần hàn mà bỏ qua những chi tiết nhỏ này.
Ba người lặng lẽ ăn cơm, Đàm Tĩnh ăn bằng đĩa rất bất tiện, không thể
dùng đũa gắp những hạt cơm vương vãi lung tung trên đĩa. Ăn được một
nửa, cô đứng dậy xuống bếp định lấy thìa, vừa tìm được thìa thì Nhiếp Vũ
Thịnh cũng bước vào, nói: “Anh ăn xong rồi, để anh rửa bát cho em dùng.”
Dứt lời, anh vặn vòi nước rửa bát, Đàm Tĩnh không muốn tranh với anh nên
đứng đó nhìn. Anh xắn tay áo lên thật cao, đúng tư thế rửa tay tiêu chuẩn
của bác sĩ, đến rửa cái bát cũng như sợ có vi trùng, còn phải lấy nước rửa
bát rửa đi rửa lại mấy lần, lại dùng nước sạch tráng đi tráng lại, mới quay
người đưa cái bát sạch bong cho cô.
Đàm Tĩnh không cầm, chỉ nói: “Em cũng ăn xong rồi.”
“Thế thì đưa đĩa trả anh đây.” Anh nói: “Trong nhà thiếu một cái đĩa.”