Luật sư Kiều hiểu rõ tính khí Nhiếp Đông Viễn, nghe ông nói vậy, chỉ
cảm thấy trọng trách trên vai dường như đi nặng thêm mấy phần. Luật sư
Kiều thu xếp giấy tờ, tính toán tới việc bàn bạc lại với cấp dưới của mình ở
phòng luật sư, còn Nhiếp Đông Viễn cũng chuẩn bị bay đến Hồng Kông.
Vốn dĩ Nhiếp Vũ Thịnh cũng sang Hồng Kông cùng Nhiếp Đông Viễn,
nhưng hiện nay chương trình CM khởi động lại, tình trạng bệnh nhân không
ổn, cần phải nhanh chóng phẫu thuật nên anh không thể đi được. Nhiếp
Đông Viễn lại nghĩ rằng, thay vì đưa anh sang Hồng Kông, chi bằng để anh
ở lại đây chăm sóc Tôn Bình, tuy Đàm Tĩnh không giở trò gì được nhưng
Nhiếp Đông Viễn cũng lo cô thừa cơ Nhiếp Vũ Thịnh không có ở đây mà
làm thủ tục xuất viện, bỏ đi biệt tích, đến lúc đó biển người mênh mông, sự
việc sẽ càng phức tạp thêm. Vì thế khi Nhiếp Vũ Thịnh đề nghị bác sĩ khác
cùng Nhiếp Đông Viễn sang Hồng Kông, ông liền
Nhiếp Vũ Thịnh cứ ngỡ rằng bố anh chỉ không yên tâm về Tôn Bình
nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. May mà tình trạng phục hồi của Tôn
Bình rất suôn sẻ nên Nhiếp Vũ Thịnh có thể dồn hết tâm sức để giải quyết
chương trình CM. Gần đây, riêng các thí nghiệm trên động vật anh cũng
thực hiện không dưới mười mấy lần, lại liên tục mở các cuộc họp với các
cán bộ chủ chốt trong khoa, cuối cùng Chủ nhiệm Phương mới quyết định
ngày hôm sau sẽ thực hiện ca phẫu thuật CM đầu tiên.
Vì hôm sau có ca mổ quan trọng nên tối hôm đó, lần đầu tiên Nhiếp Vũ
Thịnh về nhà ngủ. Trước lúc tan làm, anh vẫn đến thăm Tôn Bình như
thường lệ. Tôn Bình đã có thể xuống giường đi lại, Nhiếp Đông Viễn mua
quà cho cháu đến thành nghiện, ngoài các loại đồ chơi liên tục được mang
tới, trước khi đi Hồng Kông, ông còn dành tặng riêng cho đứa cháu cưng
một chiếc máy tính bảng để hai ông cháu tiện trò chuyện qua webcam. Khi
Nhiếp Vũ Thịnh tới phòng bệnh, Đàm Tĩnh đang dỗ Tôn Bình: “Đừng chơi
game nữa, con đã chơi một tiếng rồi, con hứa với mẹ thế nào hả?”