ứng sản phẩm, thông thường là khoảng ba tháng, thời gian này được Nhiếp
Đông Viễn khéo léo sử dụng tạo ra một khoảng chênh lệnh thời gian, rồi
đem số tiền đó đầu tư vào lĩnh vực bất động sản. Bất đống sản của Đông
Viễn mấy năm nay khá có tiếng, cũng đã xây dựng được một số dự án có uy
tín. So với buôn bán hàng tiêu dùng nhanh thì kiếm tiền bằng bất động sản
dễ hơn nhiều.
“Lợi nhuận chúng ta thu được từ việc bán một căn nhà còn hơn bán mấy
chục nghìn cốc trà sữa.” Phác Ngọc Thành nói. “Vậy nên ông Nhiếp quyết
định nghiệp vụ của tập đoàn sẽ nghiêng nhiều về mảng bất động sản. Sáu
tháng cuối năm ngoái và sáu tháng đầu năm nay, bất động sản Đông Viễn đã
mua được rất nhiều mảnh đất trên toàn quốc, tổng cộng đã đầu tư khoảng
bốn tỷ. Trong số bốn tỷ này có đến hơn một nửa là tiền lấy từ các hạng mục
kinh doanh chính của tập đoàn như công ty Trách nhiệm hữu hạn nước giải
khát Đông Viễn, siêu thị bán lẻ Đông Viễn...”
“Đến đầu năm nay chính phủ bắt đầu thắt chặt quản lý, đầu tiên là điều
chỉnh tăng tỷ lệ dự trữ bắt buộc, sau đó là hạn chế mua vào. Bất động sản
Đông Viễn đã rất khó khăn trong việc vay vốn ngân hàng, lại bị hạn chế
mua nên địa ốc càng khó bán, việc thu hồi vốn bắt đầu gặp vấn đề, lĩnh vực
bất động sản lại phát triển quá rộng, hiện nay các sản phẩm nước giải khát
Đông Viễn và các siêu thị bán lẻ của Đông Viễn đều lần lượt phải thanh
toán tiền hàng cho các nhà cung ứng. Việc quay vòng vốn của tập đoàn gặp
vấn đề, hơn nữa thâm hụt lại rất lớn.”
Dứt lời, Phác Ngọc Thành lại bắt đầu trầm mặc. Nhiếp Vũ Thịnh rất ít
khi hỏi về công việc của bố, anh cảm thấy khó hiểu: “Nếu quay vòng vốn
có vấn đề thì tại sao vẫn muốn thu mua siêu thị?”
“Nếu thu mua xong chúng ta sẽ trở thành doanh nghiệp tư nhân bán lẻ
hàng tiêu dùng lớn nhất trong nước, giá cổ phiếu sẽ tăng vọt, rất nhiều tiền
ồ ạt đổ vào, chúng ta có thể dùng chỗ tiền đó lấp vào khoản thâm hụt. Chỉ
cần cổ phiếu tăng giá trong vài ngày là đủ để chúng ta vượt qua cửa ải khó