Mà hoạt động quay vòng vốn của Nhiếp Đông Viễn, nói trắng ra đều là đùa
giỡn trên lằn ranh pháp luật.
Đồ Cao Hoa nhắc anh lưu tâm cổ đông lớn nhất là Tập đoàn Kháng
Sinh, vì tập đoàn này nắm giữ khoảng 13% cổ phần, trong khi đó toàn bộ cổ
phần mà Ban lãnh đạo nắm giữ gộp lại cũng chỉ khoảng 4%, nhỡ hai thế lực
này hợp lại với nhau thì sẽ là 17%.
Nhiếp Vũ Thịnh không biết vào thời điểm này Tập đoàn Khánh Sinh
liệu có thừa nước đục thả câu hay không, trong khi điều mà Đồ Cao Hoa lo
lắng nhất lại là Ban lãnh đạo.
“Đại hội cổ đông lần trước, Ban lãnh đạo do Tổng giám đốc Phác đứng
đầu đã nhắc đến chuyện tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần nhưng ông Nhiếp không
đồng ý.”
Nhiếp Đông Viễn giống tất cả những nhà sáng lập truyền thống, mặc dù
có thuê CEO nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, đồng thời gắng duy trì
quyền lực tuyệt đối về uy phong của mình.
Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ sự việc càng lúc càng phức tạp như vậy, anh
nghĩ đi nghĩ lại, mạch máu nơi thái dương giật liên tục. Hôm nay thái độ
của Phác Ngọc Thành rất khách khí, nhưng sự khách khí này càng chứng tỏ
có vấn đề. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, ngoài mặt Ban lãnh đạo
chấp nhận việc anh đại diện cho bố mình, nhưng anh là dân ngoài ngành
trăm phần trăm, nếu ông Nhiếp Đông Viễn bị giữ lại Hồng Kông dài ngày,
thậm chí tuyên án là có tội, thì cho dù xin bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh,
cũng không có cách nào rời khỏi Hồng Kông được. Liệu Ban lãnh đạo có ý
định gì hay không cũng rất khó nói.
Không có bố ở đây, anh không biết mình sẽ trụ được đến bao giờ, hơn
nữa trước mắt lại sắp phải trả tiền hàng cho các nhả cung ứng, mà anh vẫn
chưa tìm ra được cách nào.