NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 523

“Đâu có.” Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Các chỉ số vẫn bình thường, anh chỉ

kiểm tra thôi.”

Đàm Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới để ý Nhiếp Vũ Thịnh đang

mặc đồ ngủ, đi dép lê, thậm chí tóc còn chưa khô hẳn, anh cúi người đắp lại
chăn cho Tôn Bình, khi cúi đầu, sợi dây màu đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi
cổ áo ngủ, Nhiếp Vũ Thịnh vốn trắng trẻo nên càng thấy rõ chiếc dây cũ kỹ,
phai màu. Hai ngày nay anh cũng gầy rộc đi, vành mắt thâm quầng, phong
thái cẩn trọng và ung dung đã bị thay thế bằng vẻ trầm tư. Nhớ lại những gì
anh nói ở bệnh viện hôm đó, Đàm Tĩnh thấy lòng mềm nhũn ra, liền hỏi:
“Anh ăn cơm chưa?”

“Anh ăn tối trong lúc bàn công việc với người ta rồi.”

Cô có xem một ít tin tức, biết được cuộc sống của anh hiện giờ như

trong chảo dầu, phải vật lộn với nước sôi lửa bỏng. Nhiếp Vũ Thịnh rất kén
ăn, điều này thì cô biết, lại đang bàn công chuyện với người ta, nhất định ăn
không thấy ngon. Cô hỏi: “Anh có đói không, trong bếp vẫn đang hầm cháo
chuẩn bị sẵn để mai Bình Bình ăn sáng, còn nhiều lắm, em múc cho anh
một bát nhé?”

Sợ làm Tôn Bình tỉnh giấc, Nhiếp Vũ Thịnh xuống lầu ăn cháo, cô Lý

đã ngủ từ lúc nào. Đàm Tĩnh vào bếp lục đục một hồi rồi bê ra cho anh một
tô cháo, còn cả một đĩa thịt muối. Nhiếp Vũ Thịnh gắp một miếng thịt bò
muối, vừa cắn liền nhận ra ngay do chính tay Đàm Tĩnh chế biến. Đàm
Tĩnh thấy anh ngây người, biết anh đã nhận ra, cô sợ anh cho rằng người
làm lười biếng, vội vàng giải thích: “Lẽ ra cô Tần định làm món thịt muối,
nhưng em nói để em muốiBình Bình không ăn đồ muối do người khác
làm…” Nói đến đây, giọng cô bỗng nhỏ dần, vì nhớ ra rằng Nhiếp Vũ
Thịnh cũng không ăn đồ muối do người khác làm. Lúc ăn ở ngoài anh
không bao giờ gọi những món muối, trừ món muối do chính tay cô làm ở
nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.