NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 543

Nhiếp, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người nhà bệnh nhân sao có thể biết
những điều này?

“Cháu không biết…”

Anh Đổng chen vào: “Tiểu Nhiếp, chúng tôi đều tin tưởng cậu. Nhưng

đám phóng viên ngoài đó nhất định sẽ viết linh tinh, cậu phải cẩn thận
đấy…”

Tiểu Mẫn hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai? Hay là kết thù

với kẻ nào? Sao lại có người thông đồng với người nhà bệnh nhân để chơi
anh như vậy chứ!”

Bất kể đồng nghiệp nói gì, trong đầu Nhiếp Vũ Thịnh chỉ có một mảng

trống không, chuyện hôm nay giống như sét giữa trời quang, dội thẳng vào
đỉnh đầu anh. Đám phóng viên sẽ viết gì anh không biết, nhưng anh biết sự
nghiệp của mình đến đây là hết. Bệnh viện dưới áp lực to lớn của dư luận,
nhất định sẽ có phản ứng bảo thủ nhất. Dù anh không có lỗi, dù anh không
thẹn với lòng, bệnh viện cũng không thể bảo vệ anh nữa.

Anh từng vì nghề nghiệp này mà nỗ lực mười năm, dự định coi đó là sự

nghiệp đáng tự hào cả đời. Động cơ học y nói ra thì hết sức ngây thơ nực
cười, nhưng khi thực sự bước vào cánh cửa trường y, anh đã thật lòng muốn
cống hiến cả đời cho y học. Trong công tác lâm sàng, có vất vả đến mấy
anh cũng chưa từng thấy khổ, đâu phải đứng bàn mổ hàng mấy mấy tiếng
đồng hồ, anh vẫn thấy tất cả tiền tài trên đời này cũng khó mà đổi được cảm
giác vui vẻ và thành tựu của bác sĩ trong khoảnh khắc người bệnh chuyển
nguy thành an. Vì vậy dù bố anh luôn muốn anh trở về công ty Đông Viễn
làm việc, dù trong mắt bố khoản lương của bệnh viện thực sự không đáng
nhắc đến, nhưng anh vẫn ngoan cố kiên trì bao nhiêu năm nay.

Anh là người thẳng thắn, yêu một người có thể yêu mười năm, hai mươi

năm, thậm chí cả đời không thay đổi. Tương tự như vậy, yêu thích một công
việc gì, cũng có thể thích mười năm, hai mươi năm, thậm chí theo đuổi cả
đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.