NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 544

Sau khi bố ốm nặng, anh bị buộc tạm thời tiếp quản công việc của Đông

Viễn, nhưng anh luôn coi đó là tạm thời, anh nghĩ thế nào cũng có ngày anh
trở lại, trở lại bệnh viện, bởi vì anh thích làm bác sĩ lâm sàng.

Có điều, trước nay anh chưa bao giờ nghĩ, sự nghiệp bác sĩ của anh lại

phải đặt dấu chấm hết nhanh đến vậy.

Chủ nhiệm Phương còn đau khổ hơn anh, ông biết tư chất của Nhiếp Vũ

Thịnh, nên đã coi anh là người kế nhiệm tốt nhất trong khoa Ngoại Tim
mạch, dạy bảo anh từng ly từng tí một, ngay cả đám tiến sĩ học trò ông cũng
biết, người được thầy cưng nhất là Nhiếp Vũ Thịnh. Tuy nhiên, mấy cô cậu
tiến sĩ cũng đều nể phục anh, bởi kỹ thuật của Nhiếp Vũ Thịnh không chê
vào đâu được, cùng làm phẫu thuật, nhưng động tác của anh luôn luôn
chuẩn xác nhất, phán đoán của anh luôn luôn nhạy bén nhấthó khăn đến
mấy dường như đều không làm khó được anh, anh dám moi ra ổ bệnh từ
góc độ khó khăn nhất, anh có thể mạo hiểm để cứu chữa cho bệnh nhân.

“Tiểu Nhiếp, để tôi đi nói với Viện trưởng, cậu đừng lo.”

Nhiếp Vũ Thịnh hơi định thần lại, anh phải suy nghĩ một lát mới hiểu

được câu nói của Chủ nhiệm Phương. Rồi như biết Chủ nhiệm Phương định
làm gì, anh vội kéo áo ông lại, cầu khẩn như một đứa trẻ: “Chú đừng đi,
đừng để mất thêm cả chú nữa! Khoa Ngoại Tim mạch thiếu cháu thì không
sao nhưng thiếu chú thì không thể.”

Chủ nhiệm Phương mắng: “Nói linh tinh! Khoa Ngoại Tim mạch chúng

ta là một tập thể, tập thể cậu có biết không? Tập thể chính là thiếu bất cứ ai
cũng không được! Cậu cho rằng cậu là một cá nhân sao? Cậu là một phần
của khoa Ngoại Tim mạch!”

Nhiếp Vũ Thịnh dặn anh Đổng: “Sư huynh, anh để ý Chủ nhiệm, em đi

gặp Viện trưởng.”

Anh Đổng kêu lên: “Nhiếp Vũ Thịnh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc!

Đám người đó miệng lưỡi độc địa, nói cái gì thì là cái đó sao? Cũng phải có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.