NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 546

“Nhưng mười năm học y, hôm nay cậu lại từ bỏ như vậy…”

Nhiếp Vũ Thịnh chợt mỉm cười: “Nhớ lúc mới đến bệnh viện làm việc,

Chủ nhiệm Phương từng hỏi cháu, học y mười năm, đã học được nghề bác
sĩ coi thứ gì là quan trọng nhất chưa? Lúc đó cháu ngẩn người, nói kỹ thuật
quan trọng nhất. Chủ nhiệm Phương nhấn mạnh từng chữ nói với cháu,
rằng bệnh nhân quan trọng nhất.”

Nghe những lời này, Phó Viện trưởng không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ vào

vai anh thở dài.

Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn việc phải bàn giao nên từ phòng Viện trưởng

đi ra, anh liền quay lại khoa Ngoại Tim mạch. Bên khoa Nhi đã gọi Chủ
nhiệm Phương sang bên đó, dù hôm nay khoa Ngoại Tim mạch có cuộc họp
điều trần nhưng một sản phụ ở khoa Sản vừa sinh mổ một đứa trẻ toàn thân
tím tái, sau khi khoa Sản và khoa Nhi dốc toàn lực cấp cứu, phát hiện đứa
trẻ có dị tật về tim mạch rất phức tạp, chủ nhiệm khoa Nhi thấy không ổn,
liền gọi điện cho Chủ nhiệm Phương, lập tức quyết định hội chẩn phẫu
thuật.

Bệnh viện là như vậy, dù trời có sập xuống nhưng lúc cần cấp cứu cho

bệnh nhân, thì vẫn phải cấp cứu trước đã.

Nhiếp Vũ Thịnh xin nghỉ phép một thời gian, những bệnh nhân mà anh

tiếp nhận điều trị cơ bản đều đã xuất viện, do vậy công việc không nhiều,
việc bàn giao cũng rất nhanh chóng.

Anh Đổng cũng đã vào phòng phẫu thuật, làm phụ mổ cho Chủ nhiệm

Phương. Chỉ có Tiểu Mẫn đỏ hoe cả mắt, nhất là khi Nhiếp Vũ Thịnh bàn
giao tất cả bệnh án của bệnh nhân, thu dọn đồ đạc cá nhân rồi nói: “Anh đi
đây,” Tiểu Mẫn suýt bật khóc, mếu máo: “Sư huynh, anh đợi thầy về hẵng
đi, nếu thầy về mà không thấy anh thì biết làm thế nào…”

Nhiếp Vũ Thịnh cười nói: “Ngốc ạ, anh thôi việc không làm nữa chứ có

phải đi đến chân trời góc biển đâu, khi nào mọi người muốn gặp anh thì cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.