NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 584

thương ngoài da khác đều là thứ yếu thôi, nếu sọ não bị trọng thương, cậu
ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cũng có thể tỉnh lại được, nhưng trí não
sẽ bị ảnh hưởng.”

Phản ứng của Đàm Tĩnh nằm ngoài dự liệu của Chủ nhiệm Phương, cô

rất bình tĩnh, chỉ “ồ” một tiếng. Chủ nhiệm Phương biết phản ứng này của
người nhà bệnh nhân mới là đáng sợ nhất, nếu như khóc òa lên hay có phản
ứng quyết liệt khác, thì còn có thể giải tỏa được phần nào. Ban đầu, ấn
tượng của ông về cô không được tốt, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy Đàm
Tĩnh thật lòng với Nhiếp Vũ Thịnh, bởi cặp mắt cô hoàn toàn trống rỗng,
thậm chí cô còn không rơi một giọt nước mắt, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ:
“Cháu sẽ chờ.”

Chủ nhiệm Phương cảm thấy cô cũng thật khờ, bèn nói: “Đàm Tĩnh,

cháu cứ khóc đi, kìm nén trong lòng sẽ sinh bệnh đó, cháu gái à… cháu nín
nhịn như thế… cơ thể và tinh thần sẽ không chịu đựng nổi đâu… Nhiếp Vũ
Thịnh còn trẻ, có thể cậu ấy sẽ hồi phục lại được, biết đâu ngày mai cậu ấy
sẽ tỉnh lại…”

Đàm Tĩnh vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lặp lại ba từ đó: “Cháu

sẽ chờ.” Cô nói chậm rãi từng từ một, vẻ rất thản nhiên: “Cả đời này anh ấy
không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến
kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả
đời.”

Thực ra, Đàm Tĩnh đang vô cùng đau khổ. Lúc trước, cô và anh còn

xích mích với nhau, đến nỗi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Câu
cuối cùng mà Nhiếp Vũ Thịnh nói với cô là: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả
để yêu em, nếu em không cần, thì thôi.”

Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không sao quên được giọng điệu bình thản

đến gần như tuyệt vọng ấy của anh.

Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cũng dành tất cả để yêu anh, không

phải cô không cần tình yêu của anh, mà chỉ là nỗi ám ảnh về cái chết của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.