NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 99

Vương Vũ Linh lại đập vào lưng cô một cái: “Đáng ghét! Bất luận thế

nào hôm nay tớ cũng phải mời cậu ăn cơm, chắc cậu quên mất hôm nay là
ngày gì rồi hả?”

Đàm Tĩnh ngây ra một lúc, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra. Cuối

cùng Vương Vũ Linh không nhịn nổi, đành nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu!
Sinh nhật mà cũng quên! Cậu xem lại mình đi, suốt ngày cứ tất tả những
việc đâu đâu ấy!”

Đàm Tĩnh thật không ngờ hôm nay lại là sinh nhật, quả thực cô cũng

bận quá nên quên mất. Hai hôm nay hiết đến đồn công an, lại chạy đến
bệnh viện rồi gặp Nhiếp Vũ Thịnh, cô cảm thấy cuộc sống như một dòng
chảy xiết, mỗi một con sóng tới là một tai hoạ giáng xuống, mà thân cô như
cánh bèo trôi, chỉ biết thả trôi theo sóng nước, đâu còn sức lực để ý đến
những việc khác nữa.

“Sinh nhật vui vẻ” Vương Vũ Linh cười nói: “Thế nên hôm nay bọn tớ

mời cậu ăn cơm. Đi thôi! Mau đi đón Bình Bình!”

Bọn họ ăn ngay tại quán mà ngày thường hay lui tới, ba người lớn và

một đứa trẻ con, gọi bốn đĩa thức ăn và một bát canh, tuy quán nhỏ nhưng
thức ăn rất đầy đặn, lúc này cô đã đói hoa cả mắt, liền chan canh vào bát rồi
dỗ Tôn Bình ăn. Tôn Bình rất ngoan, ngồi đó tự xúc ăn từng thìa một đến
hết cả bát, có điều mặt mũi dính đầy cơm, làm Vương Vũ Linh dỗ: “Cậu
chàng đẹp trai ơi, càng lớn cậu càng đẹp trai rồi đấy, lớn lên lấy cô Vương
nhé?”

Tôn Bình mở to cặp mắt đen tuyền nhìn cô, rồi lại lắc đầu: “Con lớn lên

không lấy cô đâu.”

“Thế con lấy ai?”

“Con lấy mẹ cơ, mẹ vất vả nhất, con lấy mẹ rồi, không cho mẹ đi làm

nữa, ngày nào con cũng nấu cơm cho mẹ ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.