Đàm Tĩnh vốn là nhân viên thu ngân, cô không khỏi lướt nhìn Vương
Vũ Linh, rồi lại nhìn sang Lương Nguyên An. Lúc chiều cô không hề thu
tiền chiếc bánh này, tuy rằng họ mua bánh có giảm giá cho nhân viên,
nhưng chiếc bánh to thế này, giá không rẻ chút nào.
Không lẽ họ mua từ hôm qua?
Vương Vũ Linh cắm nến lên bánh, Lương Nguyên An bế Bình Bình,
bảo cậu bé: “Cây nến này kỳ diệu lắm nhé, nó còn biết hát nữa đấy! Nào
chúng ra cùng châm nến, nghe nó hát bài ca sinh nhật nhé!” Tôn Bình vui
như tết, cậu chưa trông thấy cây nến biết hát bao giờ, nên khi cây nến vừa
hát vừa nở xoè thành bông hoa, Tôn Bình sung sướng vỗ tay reo lên: “Mẹ!
Mẹ cầu nguyện đi!”
Vương Vũ Linh kéo Đàm Tĩnh, giục cô mau cầu nguyện, Đàm Tĩnh vừa
buồn cười vừa nhắm mắt lại chấp hai tay vào nhau. Cô còn có nguyện vọng
gì đây? Chỉ mong sao bệnh của Tôn Bình sớm được chữa khỏi, để thằng bé
bình yên lớn lên. Đây là tâm nguyện duy nhất của cô.
Những cái khác, không nhắc đến cũng đành.
Cô mở mắt ra, cùng mọi người thổi nến.
Bánh ga tô Lương Nguyên An làm rất ngon, chia cho mỗi người một
miếng to mà không ăn hết. Cuối cùng lại đựng cả vào hộp, để Đàm Tĩnh
mang về nhà.
Trên xe buýt, có lẽ vì mệt mỏi quá nên Tôn Bình ngủ thiếp đi. Sau khi
ăn cơm xong, mọi người còn đưa cậu bé ra công viên nằm giữa bùng binh
chơi, Tôn Bình không thể chơi những trò vận động mạnh, nhưng có thể đi
tàu hoả, cưỡi đu quay như những đứa trẻ bình thường khác. Thường ngày
Đàm Tĩnh ít khi có thời gian đưa con đi chơi, không ngờ Tôn Bình thích
Lương Nguyên An, cứ đòi anh phải lái xe tăng với mình. Đàm Tĩnh đau xót
nghĩ, có lẽ vì Tôn Chí Quân chưa bao giờ đưa con đi chơi nên trong lòng
cậu bé đã bị thiếu thốn hình ảnh người bố quá lâu, quá lâu rồi.