NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 203

khác, người du hành thời gian từ tương lai, cũng không có những quái vật
khổng lồ màu xanh hay những quả cầu đỏ sáng rực. Không ai muốn làm
chuyện gì đặc biệt, cũng không ai biết mình nên làm gì. Chúng tôi cứ trôi
theo dòng chảy của thơi gian, sống một cuộc sống an nhàn của học sinh
trung học. Mọi thứ trông có vẻ hoàn toàn bình thường.

Mặc dù tôi chán nản với cuộc sống bình dị thế này, tôi luôn tự nhủ

"Tại sao phải suy nghĩ nhiều? Còn khối thời gian cơ mà". Và rồi tôi lại một
lần nữa trông chờ vào ngày mai.

Dù vậy, tôi vẫn khá vui vẻ. Tôi đến phòng câu lạc bộ này để nhìn

Asahina làm việc như một cô hầu thực sự, Nagato ngồi yên như tượng,
Koizumi với nụ cười tươi luôn nở trên môi và Haruhi với tính khí thất
thường của cô ấy. Những thứ đó gây cho tôi một cảm giác hoàn toàn bình
lặng, thế nhưng tất cả đã trở thành một phần của cuộc sống học sinh mà tôi
luôn ngạc nhiên đợi chờ. Dù tôi đã trải qua những chuyện tận-mắt-chứng-
kiến kiểu như một bạn học cố gắng giết tôi, hay thấy những quái vật hung
hãn trong một thế giới xám xịt, tôi vẫn không chắc rằng chúng có phải là do
trí tưởng tượng, là do bị thôi miên hay là do ảo giác hay không.

Tôi vẫn thấy khó chịu cái cách Haruhi kéo tôi vào câu lạc bộ này,

nhưng sâu tận trong đáy lòng, chính cô ấy là người đã giúp tôi tiếp xúc với
những thứ thú vị một cách hoàn toàn bình thường. Bỏ câu hỏi "Tại sao lại
là tôi?" ra, có lẽ một ngày nào đó, những người hoàn toàn bình thường như
tôi sẽ muốn gia nhập câu lạc bộ này.

Tôi nghĩ về chuyện này cũng khá lâu rồi.

Ai cũng có suy nghĩ thế này, phải không?

Nhưng vẫn có người chưa bao giờ nghĩ về chuyện ấy.

Đúng thế, người đó chính là Suzumiya Haruhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.