NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 96

Cô ấy cúi đầu và nhìn vào tách trà, bắt đầu trở về với nét mặt vô cảm

thường thấy. Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi, nhưng không hiểu vì sao,
tôi có cảm giác cô ấy đang cô đơn.

Khi mẹ hỏi tôi đã đi đâu, tôi trả lời qua loa rồi đi thẳng lên phòng. Tôi

nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại những gì Nagato nói.

Nếu tôi tin những gì cô ấy nói, thì có nghĩa là Nagato Yuki không

thuộc về hành tinh này, nói cách khác, sinh vật ngoài hành tinh.

Đây không phải là những điều kì bí mà Suzumiya Haruhi đang nỗ lực

tìm kiếm hay sao?

Và nó diễn ra ngay trước mũi chúng tôi.

...Heh...Chết tiệt! Tôi như một thằng ngốc!

Tôi bắt gặp quyển tiểu thuyết dày cộm quăng nơi góc giường. Tôi nhặt

nó lên cùng với cái đánh dấu trang và liếc nhìn bìa sách trước khi đặt nó kế
bên chiếc gối.

Chắc hẳn Nagato có những ý nghĩ kì quặc đó từ việc đọc những quyển

sách khoa học viễn tưởng một mình trong căn hộ. Cô ấy chắc cũng không
nói chuyện với ai trong lớp, tự giam cầm trong tâm trí của mình. Cô ấy nên
bỏ sách xuống, ra ngoài và kết bạn, hưởng thụ cuộc đời học sinh. Sự vô
cảm của Nagato chả giúp cô ấy làm quen với người khác được, và cô ấy sẽ
rất dễ thương nếu chỉ cần cô chịu mỉm cười.

Tôi nghĩ tôi sẽ trả quyển sách vào ngày mai...Thôi quên đi, dù gì cũng

đã mượn rồi, có lẽ tôi nên đọc xong trước.

Ngày tiếp theo ở trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.