NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 101

Nàng bỗng quay đầu lại. “Ôi…”, Kiện kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi

tắc nghẹn.

Toàn bộ khuôn mặt nàng đã không còn gì nữa.

Chỉ toàn máu tươi đang trào ra.

“Cháu Kiện sao thế?”. Tiếng bà Ân Lan vang lên ở phía sau. “Tối om

thế nấy sao vẫn chưa bật đèn lên?”.

Đèn đã được bật sáng.

Kiện dụi mắt, quay người lại: “Cháu muốn hỏi bác mọi ngày Thi Di

thường cất các đồ trang sức ở đâu?”

Bà Ân Lan chỉ vào chiếc tủ áo ở góc phòng: “Nó cũng chẳng có mấy

thứ… Tất cả đều ở cái ngăn kéo trên cùng trong tủ kia”.

Kiện lôi cái ngăn kéo xuống, lật giở một hồi, nhấc ra một chiếc hộp

nhỏ.

Trong hộp có một đôi hoa tai.

Một đôi hoa tai kiểu chữ T có gắn hình một đôi đom đóm. Tắt đèn, hai

con đom đóm thủy tinh ấy lấp loáng ánh lân tinh nhàn nhạt.

Quan Kiện lờ mờ nhớ ra rằng Thi Di đã có lần nói, cô mua được ở một

của hiệu nhỏ trên đường Mạn Viên tại Giang Kinh một đôi hoa tai có thể
phát sáng trong bóng tối. Anh vốn chẳng bao giờ quan tâm đến đồ trang sức
của các cô gái, nên câu nói ấy chỉ như gió thoảng ngoài tai. Nay mới biết,
đôi hoa tai có thể phát sáng lại có hình đom đóm.

Con đóm đóm tất nhiên chẳng có lỗi gì, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở

nơi Thi Di và Chử Văn Quang bị hại, tại sao lại xuất hiện trong những cơn
ác mộng của anh?

Chẳng lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên? Tại sao Thi Di bỗng nhiên thích

“đom đóm”?

Anh cầm đôi hoa tai lên, nhận ra bên dưới hộp có mảnh bìa rất nhỏ ghi

dấu hiệu của nhà sản xuất. Thi Di thật là tỉ mỉ, ngay mảnh bìa này mà cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.