NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 100

Thấy Kiện ngồi ngây ra không nói một lời, bà Ân Lan cảm thấy áy náy

vì thái độ không đúng mực của mình vừa rồi, bèn khẽ gọi anh: “Cháu
Kiện… cháu làm sao thế?”.

Kiện tỉnh táo trở lại, anh nói: “Liệu bác có thể cho cháu xem một vài

thứ Thi Di còn để lại, ví dụ nhật ký chẳng hạn…”.

- Tất nhiên là được. Nhưng xưa nay nó không có thói quen ghi nhật ký.

Mọi thứ sổ sách của nó, bác đã giao cả cho công an, họ cũng đang lần tìm
các manh mối. Mấy hôm trước có một anh công an trẻ đến đây bưng cả máy
tính của Thi Di đi.

Kiện đứng lên, đi đến cửa phòng của Thi Di, anh hít một hơi thật sâu,

rồi từ từ bước vào.

Hình ảnh Thi Di nằm trong vũng máu thoáng hiện lên trong óc, anh

nhắm mắt lại như một bản năng.

Đã lâu không vào gian phòng này, nhưng dù nhắm mắt anh cũng biết có

một cái bàn viết, một giá sách, một cái tủ không lớn. Trên tường có vài bức
vẽ phác họa và tranh vui do Thi Di vẽ, ngoài ra không có quá nhiều bài trí
sặc sỡ gì. Thi Di là cô gái có óc thẩm mỹ và cũng cần kiệm nữa.

Lúc này nàng đang lặng lẽ ngồi trước bàn, mái tóc dài đổ xuống như

thác nước.

Xung quanh, tất cả vẫn hài hòa tĩnh mịch.

Nàng đang đọc thứ gì mà chăm chú thế kia?

Anh bước đến, trên bàn sạch bóng, không nhìn thấy gì hết.

Anh đứng lặng ở đó rất lâu. Ngoài kia trời đã hơi sẫm lại, trong nhà

chưa bật đèn. Lúc này anh nhận ra có hai đốm sáng nhàn nhạt.

Hai bên tóc mai của Thi Di có hai con đom đóm đang đậu, lập lòe.

Anh thò tay định bắt một con, thì cả hai con bỗng biến mất. Nhưng đã

khiến Thi Di nhận biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.