NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 122

Quan Kiện mỉm cười: “Bây giờ em định đi đâu?”.

- Đi theo anh đến Đại học Giang Kinh. – Satiko cười cười có phần bí

hiểm.

- Em định đến chỗ bà mẹ à?

- Em suýt nữa thì lừa được anh. Thực ra em vẫn đang đi học, may sao

dịp này được đến Giang Kinh, nên em phải ở gần mẹ em chứ! Tổ điều tra có
bố trí cho em ở khách sạn nhưng em đã chủ động làm giảm chi phí cho họ,
tối nào em cũng về chỗ mẹ em ở.

- Em đang là sinh viên?

- Vâng, em học khoa Lịch sử mỹ thuật phương Đông – Đại học Kyoto.

Dịp này đang chuẩn bị đề tài tốt nghiệp nên tương đối tự do, và mới có thể
đi cùng tổ điều tra.

“Yasuzaki Satiko!”, tiếng gọi tha thiết của Toyokawa Takesi vang lên từ

phía sau.

Satiko “lè lưỡi” nhìn Quan Kiện, rồi quay lại gật đầu: “Anh Toyokawa

Takesi có gì dặn dò không?”. Cô cũng dịch lại cho Quan Kiện nghe.

Toyokawa Takesi hơi thay đổi sắc mặt, nói một câu gì đó. Quan Kiện

dường như có thể đoán chắc anh ta nói rằng: “Câu này mà em cũng phải
dịch cho anh ta nghe à?”.

Quả nhiên Satiko nhìn sang Quan Kiện, dường như hiểu rằng anh đã

đoán ra câu nói của Toyokawa Takesi, cô cười cười và nói câu gì đó. Vẻ mặt
của Toyokawa Takesi luôn hiền hòa khi đứng trước Yasuzaki Satiko, anh lại
nói mấy câu, nhưng Yasuzaki Satiko lắc đầu, rồi lễ phép gật đầu, sau đó
quay sang đứng bên Quan Kiện.

Toyokawa Takesi lại gọi cô một tiếng, Satiko ngoảnh lại, thấy anh giơ

bàn tay với ngón cái ngón trỏ ngón út duỗi thẳng, ngón giữa và ngón đeo
nhẫn gập vào lòng bàn tay.

Đó là ngôn ngữ bằng tay của “love”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.