NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 126

21

M

ới chỉ cộng tác vài ngày, cảnh sát Trần đã kết luận Ba Du Sinh là một

“con vạc” to nhất mà anh từng biết.

Lần này Sinh về chi nhánh của Sở với nhiệm vụ chủ yếu là phá hai vụ

án lớn ấy ở Đại học Y Giang Kinh và hỗ trợ Trần làm các công tác nghiệp
vụ thường ngày nữa. Cho nên Sinh không thể cứ ngủ rốn theo kiểu sinh
viên. Ngày nào Sinh cũng làm việc đến nửa đêm, anh dùng phần lớn thời
gian vào việc đọc sách, tra cứu tài liệu, đọc các vụ án và các báo cáo cũ.
Anh cũng thường lên mạng để tra cứu, và vào cả các trang web tiếng nước
ngoài. Trần không phản cảm với thói quen làm việc và “đường hướng tư
duy” của Sinh, anh vẫn giữ thái độ đúng mực, tuy nhiên Trần cũng biết mình
sẽ có lúc bất chợt không nén nổi phải “có ý kiến”.

- Anh đọc thấy những điều gì quý giá thì đừng giấu tôi! Tôi chịu,

không biết ngoại ngữ! – Trần nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài, anh đang
nghĩ xem nên báo cáo thế nào với “bà xã” nguyên nhân tối nay mình lại về
muộn.

- Tôi ngày càng tin rằng “mười nơi có nhiều ma nhất Giang Kinh”

không phải là do Âu Dương San sáng tác ra. – Trước mặt Sinh bỗng hiện ra
đôi mắt mà lòng trắng lòng đen rất rõ nét của Âu Dương San, anh chưa từng
thấy đôi mắt nào như thế.

Văn Nhược Phi cũng có đôi mắt đắm đuối đầy hấp dẫn, nhưng vẫn

không sáng trong bằng đôi mắt của Âu Dương San.

Nỗi nhớ Văn Nhược Phi trào dâng trong anh, lúc này nàng đang ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.