NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 14

- Ở phòng thí nghiệm chắc không phải chỉ có mình em chứ?

- Đúng thế! Đang quá đông người.

Quan Kiện đã thấy yên tâm: “Thế thì anh đi ăn một mình vậy!”.

- Cũng chỉ đi một mình, thật thế không? – Thi Di trêu anh.

- À… không phải thế! Có một mỹ nhân đi cùng. – Quan Kiện lừ mắt

nhìn Chử Văn Quang, Quang đưa tay sờ hàng ria con kiến, rồi cố ý làm
động tác búng ngón tay.

Thi Di bật cười: “Anh và anh Văn Quang phải nghiêm chỉnh đấy nhé!”.

Quan Kiện mỉm cười vui vẻ, thỏa mãn. Đôi lúc anh cảm nhận rằng chắc

là ông trời muốn bù đắp cho “tuổi thơ ấu bi thảm” mà anh phải trải qua khi
làm thí nghiệm nên đã đưa Thi Di đến với anh.

Hồi mới quen cô, Quan Kiện là chàng trai rất trầm mặc. Những ngày ấu

thơ đã trải qua khiến anh hay lưỡng lự cân nhắc xem nên nói gì và không
nên nói gì. Khi phải như thế, con người ta thường lựa chọn im lặng. Có một
số bạn thấy thế cho rằng Quan Kiện chỉ vờ ra vẻ ta đây “tinh tướng”. Thế
rồi, tính cách lúc buồn lúc vui và sự hiền dịu của Thi Di đã thấm vào Quan
Kiện có vẻ ngoài tưởng như lãnh đạm. Chẳng bao lâu sau mọi người đều
thấy anh rất cởi mở, “chỉ số phẩm chất” tăng vọt, khiến cho các cô gái càng
tấm tắc trầm trồ về Thi Di. Cha cô đã mất sớm, cô sống với mẹ. Hoàn cảnh
đã tạo cho Thi Di cá tính độc lập, chín chắn và hiền hòa. Quan Kiện rất mến
yêu cô.

Họ thấm thoắt đã yêu nhau gần ba năm trời. Thoạt nhìn vào thì tưởng

hai người mới chỉ thấp thoáng dập dìu, nhưng thực ra ở trường họ đã thật sự
như “hai trong một”. Tình cảm nông sâu đến đâu thường chỉ có người trong
cuộc mới biết. Tình cảm của Thi Di đã thật sự bắt rễ, đâm chồi nảy lộc vươn
cao nơi trái tim Quan Kiện.

Quan Kiện thật sự tin rằng Thi Di là một phần sinh mệnh của anh, chắc

chắn là thế; bất kỳ một sai lệch nào cũng sẽ khiến lập trình của sinh mệnh
anh bị lật nhào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.