NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 144

Nếu không vì các chuyện liên quan này thì năm xưa bà đã xông ra can

Trương Siêu và có lẽ ông Yasuzaki Hiroshi đã không bị bỏ mạng. Tất nhiên
cũng có thể chính bà bị mất mạng.

Bóng ma đã lại tan biến, nó đến hoặc đi thoải mái như vào chỗ không

người.

Nó đã chẳng coi chốn thiêng liêng này là gì! Đâu có thể mặc nó làm

càn? Bà bỗng cảm thấy phẫn nộ và rất nhục nhã. Mình là người phụng sự
chúa Trời mà lại để cho ma quỷ hoành hành ngay ở chốn điện thờ?

Bà bước nhanh về phía mà bóng đen vừa biến vào. Dù là ma quỷ tàn

độc đến đâu cũng chỉ là kẻ đứng dưới gót chân Chúa Trời. Mình không sợ.
Bà lần từng bước đi vào sân sau, miệng lẩm nhẩm bằng tiếng La tinh: “Các
ngươi dâng mình làm nô lệ cho ai, phục tùng ai thì là nô lệ cho người ấy;
hoặc làm nô lệ cho tội ác để rồi phải chết, hoặc làm nô lệ cho Chúa thì sẽ có
được chính nghĩa”.

Sân rộng và sâu, màn đêm đen kịt, chỉ có bà xơ họ Sái đang lẩm nhẩm.

Tay bà run bần bật.

Bỗng có cánh tay trắng hếu như xương người không rõ từ đâu thò ra

bóp chặt cái cổ gầy ngẳng của bà.

Bà dần dần há to miệng, đôi mắt trợn trừng, bà nhìn rõ hai cái sừng, đôi

mắt đỏ đòng đọc của con quỷ nhưng tấm áo choàng đen và mũ đen đã nhòa
lẫn khiến bà không thể nhìn rõ mặt nó. Mồm nó phát ra tiếng rin rít, một bàn
tay trắng hếu huơ trước mặt bà mấy cái, rồi dựng ngón tay áp lên môi bà, có
ý ra hiệu “im mồm”. Bàn tay ma quỷ bỗng buông ra, bà Sái đổ vật xuống
đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.